Tống Vũ Cường lấy điện thoại của mình ra, đó là một cái Nokia màu đen,
lớp sơn ở góc viền có tróc ra một chút, màn hình có hơi trầy xước “Cậu
xem, cái Nokia này của tôi là nhãn hiệu điện thoại số một số hai thế
giới đấy, năm ngoái tôi mua tốn tới 1200 đồng, giờ vẫn còn mới tới bảy
tám phần. Ngoại trừ gọi điện thoại, gửi tin nhắn còn có thể lên mạng,
chơi game, cả chụp hình nữa, giờ mà cậu ra ngoài cửa hàng điện thoại mua một cái mới nhiều chức năng như vậy, ít nhất cũng phải 800 đồng, cho dù mua hàng second hand cũng phải mất 400”
Tống Vũ Huy nghe Tống Vũ Cường nói vậy trong lòng liền bị lung lay, nếu có thể lên mạng thì nhất định là vào được QQ rồi, như vậy thật rất tốt. Lại nói, Tống Vũ Cường
nếu mua cái điện thoại mới thì cái cũ không xài nữa rồi.
Tống Vũ Huy liền gật đầu đồng ý.
Tống Vũ Cường thỏa thuận xong cười vui vẻ, vỗ vai Tống Vũ Huy “Tối nay tôi
đi mua cái mới đây, cái điện thoại này mai đưa cho cậu”
“Dạ”
Ngày hôm sau, Tống Vũ Cường đưa cho cậu cái điện thoại di động cũ đó, cậu
đưa lại cho hắn 200 đồng. Tống Vũ Cường vừa hút thuốc vừa đem 200 đồng
nhét vào túi quần jean, phun ra một hơi khói thuốc “Trong điện thoại di
động không có sim, không thể gọi điện được đâu, cậu ra quầy tạp hóa đối
diện xưởng mua một cái sim là có thể sử dụng được”
Tống Vũ Huy cẩn thận từng li từng tí nhận lấy điện thoại di động, gật đầu “Dạ”
Nghĩ đến thật nhanh đã có thể gọi được điện thoại cho Lâm Hạo Hi, trong lòng Tống Vũ Huy cảm thấy có chút vui mừng. Buổi tối sau khi tan tầm, Tống
Vũ Huy không ăn cơm mà cầm lấy điện thoại chạy ra tiệm tạp hóa đối diện
nhà xưởng, bỏ ra 55 đồng mua một cái sim điện thoại.
Lắp sim vào
điện thoại xong, Tống Vũ Huy không chờ thêm được nữa mà đứng luôn trước
cửa tạp hóa gọi điện cho Lâm Hạo Hi. Số điện thoại của Lâm Hạo Hi cậu đã thuộc lòng rồi, cậu nhấn nhấn một dãy số trên bàn phím rồi ấn nút gọi.
Trong loa nghe phát ra một hồi nhạc chuông. Tống Vũ Huy nhớ tới trong điện
thoại của Lâm Hạo Hi có cài bài hát này, là một bài hát của Châu Kiệt
Luân, bài hát phát được một nửa thì đầu dây bên kia nhận điện.
“Alo?”
Tống Vũ Huy nghe được giọng Lâm Hạo Hi, tâm tình có chút kích động “Ca, là em!”
“Vũ Huy?”
“Dạ dạ, em vừa mới mua cái điện thoại”
“Cậu hiện giờ đang ở đâu?”
“Ở thành phố D ạ”
“Cụ thể là chỗ nào?”
Tống Vũ Huy ngơ ngác nhìn xung quanh, đến chỗ này cũng được năm sáu ngày rồi mà cậu vẫn còn chưa biết chỗ này địa chỉ là gì “Em cũng không biết nữa”
Người ở đầu dây điện thoại bên kia hiển nhiên rất nản “Cậu hiện đang làm gì đó?”
“Em mới tan tầm, lát nữa sẽ đi ăn cơm”
“Đi làm có mệt lắm không?”
“Dạ không mệt, tốt lắm, tiền lương một tháng tới tám trăm đồng lận”
Đầu dây bên kia điện thoại trầm mặc nửa ngày, Tống Vũ Huy phải lên tiếng “Ca?”
“Chỗ tôi ở cách thành phố D không xa, cậu chừng nào được nghỉ, tôi đưa cậu tới thành phố G chơi”
“Ngày kia ạ” Tống Vũ Huy nói thời gian, lại suy nghĩ một chút “Ca, anh không vào học sao?”
“Ngày tám tôi mới vào học”
“Muộn vậy sao?”
“Ừ” Lâm Hạo Hi nói “Lát nữa cậu nói địa chỉ cụ thể chỗ của cậu cho tôi, ngày kia tôi tới tìm cậu”
“Không, không cần đâu, ca, để em tự đi tìm anh được rồi”
“Vậy cậu biết đường không?”
Đây là lần đầu tiên Tống Vũ Huy xa nhà, còn phải đi theo Tống Vũ Cường nữa, nếu tự mình tới chỗ Lâm Hạo Hi chắc là sẽ lạc đường mất, cậu ngẫm nghĩ
một chút rồi nói “Em có thể tự hỏi đường”
Lâm Hạo Hi cười nói “Được rồi, cậu cứ nói cho tôi biết địa chỉ đã, tới lúc đó tôi tới tìm cậu”
Sau khi ngắt điện thoại, tâm trạng Tống Vũ Huy rất tốt, cơm ở cantin bình
thường khô cứng khó ăn cũng biến thành món ngon. Cậu hỏi một đại thúc
trong ký túc xá mới biết được vị trí của xưởng, sau đó gửi cho Lâm Hạo
Hi một cái tin nhắn nói địa chỉ, Lâm Hạo Hi nhắn lại “Đã nhận”
Tống Vũ Cường không có gạt cậu, điện thoại di động này quả nhiên có thể lên
mạng. Tống Vũ Huy đăng nhập QQ mới biết tin nhắn hôm nọ cậu gửi cho Lâm
Hạo Hi có được hồi âm lại.
Nằm trên giường chẳng có việc gì làm,
vừa hay lại có được một cái điện thoại di động của riêng mình, trong
lòng Tống Vũ Huy vô cùng cao hứng, liền gửi qua cho Lâm Hạo Hi một cái
icon vẻ mặt đáng yêu. Chỉ lát sau, Lâm Hạo Hi gửi cho cậu một cái icon
mặt đổ mồ hôi, Tống Vũ Huy nghĩ tới khuôn mặt đẹp trai của Lâm Hạo Hi
làm ra vẻ bất đắc dĩ chảy mồ hôi, có chút buồn cười.
Hôm sau đi
làm, Tống Vũ Huy lại bị chủ quản sắp xếp đi chuyển hàng. Hàng chuyển lần này là phụ tùng sản xuất chuyển tới bộ phận đánh bóng, thùng kim loại
với mấy thùng gỗ chứa dụng cụ rèn.
Ánh sáng có hơi tối, Tống Vũ
Huy cùng một chú trung niên khác chuyển hàng. Bỗng nhiên Tống Vũ Huy khẽ kêu một tiếng, chú đồng nghiệp trung niên cầm trên tay thùng hàng nhấc
vào xe đẩy, ngẩng đầu nhìn cậu “Sao vậy?”
“Không cẩn thận bị quẹt vào thôi ạ”
“Có chảy máu không?”
Tống Vũ Huy cúi đầu nhìn cánh tay mình, gần như là chấn thương cổ tay “Có chảy một chút”
Chú đồng nghiệp trung niên bước sang xem xét thử, trên cánh tay có một
đường máu chảy uốn lượn chảy đến tận bàn tay “Vậy mà còn bảo có một
chút, thế này sao tiếp tục làm được a?”
Trên các thùng gỗ đều có trang bị dây đai sắt đóng đinh cố định vào thùng
gỗ, mảnh hợp kim nhô ra một góc giống như lưỡi dao sắc. Tống Vũ Huy lúc
nãy nâng một thùng linh kiện đặt vào xe đẩy, miếng sắt nhô ra quẹt vào
cánh tay cậu, cắt một đường dài bảy tám cm.
Trong xưởng làm việc
bị thương là chuyện bình thường. Văn phòng thường trực có các thiết bị y tế cấp cứu thông dụng. Chú đồng nghiệp trung niên đó đưa cậu tới văn
phòng, cùng nhân viên chuyên việc y tế ở đó lấy oxi già, thuốc đỏ với
bông băng khử trùng cho cậu.
Xử lý vết thương đơn giản một chút,
Tống Vũ Huy lại tiếp tục làm việc. Cậu cũng quen việc bị thương rồi,
bình thường lên núi đốn củi đều không cẩn thận bị bụi gai quẹt phải, lần bị thương này dù chảy không ít máu nhưng mà đối với cậu cũng chẳng phải là vết thương to tát gì.
Hôm nay giờ tan tầm bị chủ quản kéo dài tới bảy giờ rưỡi. Sau khi Tống Vũ Huy tan tầm thì liền lấy điện thoại
di động ra, vào QQ, thấy có tin nhắn mà Lâm Hạo Hi gửi tới.
Ánh nắng ban mai: Đã tan tầm chưa? (Jian: Anh đặt cái nick sến quá =.=’)
Tống Vũ Huy đứng trước cửa nhà xưởng, bấm bàn phím, gửi đi một cái tin nhắn
Tiểu Huy: Mới vừa tan tầm.
Ánh nắng ban mai: Trễ thế à?
Tiểu Huy: Trong xưởng bận rộn lắm, có nhiều việc phải làm nên mới tan tầm trễ”
Ánh nắng ban mai: Có lương tăng ca không?
Tiểu Huy: Có ạ, một giờ được 5 đồng.
Ánh nắng ban mai: *Chảy mồ hôi*
Tiểu Huy: *Khó hiểu*
Ánh nắng ban mai: Mai nhớ mở điện thoại đấy, chừng chín giờ tôi tới chỗ cậu.
Tiểu Huy: Dạ.
Một người nam cùng ký túc xá bước tới xoa đầu cậu, cổ hơi rướn lên nhìn
chăm chú vào màn hình trên điện thoại di động của cậu “Cười tới mặt ngu
luôn, đang nhắn tin với bạn gái hả?”
Tống Vũ Huy cười ngượng “Không phải, là anh trai em”
Người nam cùng ký túc xá vỗ vai cậu “Thôi đi ăn cơm, chậm là cantin hết sạch thức ăn giờ”
“Đợi chút” Tống Vũ Huy nhắn nhanh một cái tin
Tiểu Huy: Ca, em đi ăn cơm *tạm biệt*
Ánh nắng ban mai: Ừ đi đi
Sáng hôm sau, Tống Vũ Huy mặc bộ đồ cậu thấy đẹp nhất, ngồi ở ký túc xá chờ Lâm Hạo Hi tới.
Gần tới chín giờ thì điện thoại di động reo lên
“Tôi đang ở trước cửa xưởng, cậu đi ra đi”
“Dạ, em ra ngay đây”
Tống Vũ Huy chạy ra cửa xưởng, cách đó 100m thì nhìn thấy Lâm Hạo Hi đang
đứng trước cửa, hắn mặc một quần jean lam đậm cùng áo T-shirt có cổ màu
đỏ, đứng ở một bên đeo tai phone, ánh mặt trời buổi sáng chiếu xuống
trông hệt như người mẫu trong tạp chí tuổi teen.
“Ca”
Lâm Hạo Hi nhìn Tống Vũ Huy đi ra, hỏi “Đã ăn sáng chưa?”
“Dạ rồi, còn anh?”
“Vẫn chưa”
Tống Vũ Huy chỉ về phía bên trái ngã tư đường “Chỗ đó có bán đồ ăn sáng đó”
Lâm Hạo Hi để ý thấy một đường lớn màu đỏ trên tay Tống Vũ Huy, liền cầm
lấy tay cậu tỉ mỉ xem xét, nơi cổ tay vẽ ra một đường vết thương, vết
thương được thoa thuốc đỏ, thoa không đều lắm nên nhìn qua có một mảng
lớn hồng hồng “Tay bị sao vậy?”
“Hôm qua làm việc không cẩn thận bị miếng sắt quẹt qua”
“Miếng sắt?” Lâm Hạo Hi nhíu mày lại “Có tiêm vắc xin ngừa uốn ván chưa?”
“Hả?” Tống Vũ Huy dĩ nhiên chẳng biết chuyện tiêm vắc xin ngừa uốn ván là gì.
“Vết thương của cậu là bị miếng sắt cứa vào, nhất định phải đi tiêm vắc xin
phòng uốn ván, như thế về sau mới không xảy ra chuyện không hay”
“Ca, thôi khỏi đi, hồi trước em cũng từng bị dao cứa bị thương, không đi tiêm gì hết cũng đâu có bị gì đâu”
“Nghe lời tôi, trước tiên đi tiêm vắc xin phòng ngừa đã”
Tống Vũ Huy không nói nữa, Lâm Hạo Hi hỏi bảo vệ ở cửa. Bảo vệ nói bệnh viện ở gần trạm xe.
Lâm Hạo Hi đưa Tống Vũ Huy đến trạm xe rồi leo lên xe bus, xuống trạm thì
liền thấy tấm bảng quảng cáo thứ hai của bệnh viện nhân dân.
Tống Vũ Huy cứ nghĩ chích thuốc nhiều nhất chỉ tốn mười mấy đồng, không ngờ
lại phải trả tới hơn 100 đồng, cuối cùng cũng là Lâm Hạo Hi trả tiền
thay cho cậu. Tống Vũ Huy trong lòng thầm ghi nhớ 120 đồng đó, sau khi
trở về liền ghi vào cuốn sổ, gộp cả tiền nợ trước đây nữa, định khi nhận tiền lương sẽ trả lại.