Lúc ăn cơm, bà nội ở trên bàn cơm nhắc đến Tống Vũ Cường, cách đây không lâu hắn có dắt về một cô gái trẻ, mà trong bụng cô ta hiện đang mang
thai, hai người đi làm giấy đăng ký kết hôn, dự tính là Trung Thu năm
nay sẽ về mở tiệc làm đám cưới.
Lần gần nhất mà Tống Vũ Huy gặp
Tống Vũ Cường là cách đây nửa năm, lúc đó hắn mặc một cái quần jean cũ
đã bạc màu cùng cái áo khoác lông màu đen, phía dưới cằm và mũi râu ria
mọc lởm chởm, trong miệng ngậm điếu thuốc lá, chỉ mới mười chín tuổi
thôi mà gương mặt trông cứ như từng trải thăng trầm sương gió lắm.
Tống Vũ Huy khi đó chợt nghĩ, nếu như hai năm trước cậu tiếp tục ở lại trong xưởng làm việc, vậy cảnh ngộ của cậu bây giờ sẽ ra sao. Nghĩ tới nghĩ
lui, ánh mắt lại rơi trên người Lâm Hạo Hi.
Lâm Hạo Hi nhìn sang
bắt gặp ánh mắt cậu, khẽ mỉm cười, trái tim Tống Vũ Huy chợt nhảy lên
một cái, vội cúi đầu xuống ăn cơm. Bà nội gắp cho Tống Vũ Huy với Lâm
Hạo Hi mỗi người một cái cánh gà, hỏi “Anh Vũ Cường của con mở rượu
mừng, con có tính về ăn đám cưới nó không?”
Tống Vũ Huy ngẩng đầu lên nói “Lớp 12 thời gian học tập rất căng, con sợ chắc không đi được đâu.”
Ông nội bưng bát lên nhấp một miếng rượu “Con cứ lấy việc học hành làm trọng, chuyện đi uống rượu mừng cứ để sang một bên.”
Tống Vũ Huy “dạ” một tiếng đáp lại.
Nhắc đến Tống Vũ Cường, bà nội lại thở dài một hơi “Bà xem thằng bé Vũ Cường này cũng không biết lo nghĩ cái gì cả, suốt ngày cứ cà lơ phất phơ, chả biết sau này làm bố rồi có sửa được cái tính này không nữa.”
Tống Vũ Huy ngồi im ăn cơm, lẳng lặng mà nghe gia gia nãi nãi nói về chuyện của Tống Vũ Cường.
Ở nhà được mấy ngày, Tống Vũ Huy với Lâm Hạo Hi trở lại thành phố G.
Sau nghi lễ bế mạc thế vận hội Olympic, cuộc sống khổ cực của khối lớp 12
chính thức bắt đầu. Hồi trước một tuần được nghỉ một ngày rưỡi, giờ thì
chỉ được nghỉ có nửa ngày Chủ Nhật.
Các thầy cô giáo suốt ngày cứ nói không ngừng ở bên tai “Mấy em giờ đều đã lên lớp 12 cả rồi, phải có ý thức tự giác của lớp 12, đừng có như lúc mới vừa lên lớp 10, cả ngày
chỉ nghĩ đến chuyện vui chơi. Chỉ cần cố gắng nỗ lực chịu khó trong mười tháng này, chờ tới tháng 6 sang năm đi thi đại học xong xuôi thì tuỳ
các em muốn chơi bời thế nào cũng được.”
Tống Vũ Huy vẫn nhớ kỹ
lời Lâm Hạo Hi, không phải chỉ biết cứ cố vùi đầu vào học tập là tốt. Từ lớp 11, cậu bắt đầu đảm nhiệm chức đại biểu của lớp, đến lớp 12, cậu
còn đảm nhiệm chức ủy viên học tập, phụ trách việc ghi chép lại các bài
tập hằng ngày cho lớp.
Thời gian rảnh ngoài giờ học, cậu cùng với mấy bạn học trong lớp đi chơi bóng rổ hoặc là bóng bàn.
Năm 2008 phát sinh rất nhiều chuyện lớn, ngoại trừ vụ động đất ở Vấn Xuyên, ngoại trừ thế vận hội Olympic, còn có cuộc khủng hoảng tài chính toàn
cầu bùng nổ. Vụ khủng hoảng thanh khoản nước Mỹ đã châm ngòi nổ cho cuộc khủng hoảng tài chính ảnh hưởng lan rộng đến nhiều quốc gia trên thế
giới, sau khi Olympic kết thúc thì ảnh hưởng đối với Trung Quốc cũng đã
dần dần hiện rõ. Thị trường xuất khẩu giảm mạnh khiến cho nhiều doanh
nghiệp trong nước đứng bên bờ vực phá sản, thị trường chứng khoán suy
thoái, tiền của các nhà đầu tư bỏ vào như nước đổ đi, chỉ có thể nện
ngực giậm chân khổ sở.
Lâm Hạo Hi đã có dự kiến trước, ở thời
điểm đầu năm khi thị trường chứng khoán bắt đầu xuất hiện tình trạng đi
xuống liền quyết định dứt khoát cầm cổ phiếu trên tay cổ phiếu bán nhanh ra ngoài, thu hồi lại tiền từ các quỹ đầu tư sau đó thanh thản ổn định
mà đem toàn bộ tiền gửi vào ngân hàng. Thế nên lúc này mới tránh được
một tai họa.
Bị ảnh hưởng bởi cuộc khủng hoảng tài chính, các nhà doanh nghiệp bất động sản trong nước đã bắt đầu xuất hiện nguy cơ thiếu thốn tài chính, lãi suất quá cao, thị trường bất động sản rơi vào tình
trạng ế ẩm. Để cải thiện tài chính, các doanh nghiệp lớn dồn dập giảm
giá nhà để đẩy mạnh tiêu thụ.
Giá nhà đất tăng kéo dài nhiều năm
rốt cuộc đã dừng chân lại, đổi thành đường lao xuống dốc. Thế nhưng rất
nhiều người dân vẫn không thể mua nổi nhà. Bị ảnh hưởng bởi khủng hoảng
tài chính mà tỷ lệ thất nghiệp tăng lên, ngay cả việc làm còn khó giữ
được chứ đừng nói tới chuyện mua nhà.
Tài khoản của Lâm Hạo Hi
trong đã tích trữ được hơn 200 vạn, dựa theo giá nhà ở hiện tại, có thể
mua được một ngôi nhà trên 150 mét vuông có vị trí tốt ở thành phố G, đủ để hắn và Tống Vũ Huy hai người cùng ở.
Khoảng thời gian này Lâm Hạo Hi bắt đầu quan tâm đến giá cả nhà đất của các căn nhà lớn ở thành
phố G. Lý Nghị khoanh tay tựa người vào bàn làm việc ở phía sau, nhìn
Lâm Hạo Hi đang lật xem nghiên cứu các thông tin về nhà ở trên báo “Tao
nói mày nghe chớ tóm lại là Tiểu Huy Huy nhà mày có biết rõ không? Mà
tao nhìn là biết thằng bé ngốc kia vẫn cứ xem mày giống như anh trai, lỡ như một ngày nào đó nó phát hiện ra mày vẫn luôn coi nó như vợ mà nuôi
nó, nó chạy mất thì mày tính làm sao?”
Lâm Hạo Hi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lý Nghị một cái “Cậu ấy sẽ không chạy đâu.”
“Cứ coi như nó không chạy đi, mày cũng không thể không nói rõ ràng với nó,
thằng bé đối với mày là tình thân, còn mày đối với nó là có âm mưu quấy
rối, tao nhìn hai bay yêu đương lộn xộn như này cũng thấy mắc mệt, đừng
nói hai bay định tiếp tục vậy cả đời chứ?”
Lâm Hạo Hi gấp lại một tờ báo “Giờ còn chưa phải lúc, đợi đến khi thời cơ chín muồi, tao sẽ nói rõ ràng với cậu ấy.”
Lý Nghị hít vào một hơi, thực sự rất khâm phục sự bình tĩnh quá sức của
Lâm Hạo Hi “Người anh em, nói thiệt nghe, nếu mà là tao hả, tao sớm đã
đem người đánh ngất đi rồi lột sạch đồ xử lý gọn lẹ sau đó bày tỏ thẳng
thắn, nếu như cậu ta không muốn thế thì còn biết đường mà tính chuyện
khác.” (Jian: được như anh nói thì em đỡ khổ biết bao T.T)
“Tao sẽ không làm loại chuyện xấu xa đó.”
“Móa, đừng tưởng rằng tao không nhìn rõ sự thật trong lòng mày nghĩ gì.”
Lúc này điện thoại của Lâm Hạo Hi bất chợt rung lên, điện thoại di động
vang lên, Lâm Hạo Hi liếc nhìn Lý Nghị một cái rồi ấn xuống nút nhận
cuộc gọi. Người gọi điện thoại là giáo viên chủ nhiệm lớp Tống Vũ Huy,
đầu dây bên kia truyền đến thanh âm rất dịu dàng “Xin hỏi anh có phải là phụ huynh của em Tống Vũ Huy?”
“Ừm, là tôi”
“Tống tiên
sinh, là như vậy, thứ 6 tuần này ở trường chúng tôi có tổ chức hoạt động > dành cho các em khối
lớp 12, không biết Tống tiên sinh có thể dành chút thời gian đến tham
gia được không?”
“Có thể, mấy giờ có mặt?
“Chín giờ rưỡi sáng”
“Không thành vấn đề” Lâm Hạo Hi cúp điện thoại, Lý Nghị nhíu nhíu mày “Chuyện gì đó?”
“Họp phụ huynh.”
Lý Nghị ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, buồn bực ngán ngẩm than “Thế giới này thiệt loạn cả rồi, ông xã lại có thể đi họp phụ huynh cho bà xã, tình
thú gì đây?”
Tuy rằng bạn Lý Nghị coi bộ rất muốn ăn đòn, nhưng
Lâm Hạo Hi cũng không cảm thấy kích động mà binh cho bản một phát, đại
khái là hắn cảm thấy danh xưng ông xã bà xã này dùng không tồi.Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Lý Nghị nói một câu vào đi, Khâu Duyệt mở cửa
bước vào, đôi mắt kẻ viền đen nhánh, trang phục công sở tiêu chuẩn.
Lâm Hạo Hi đặt tờ báo trên tay xuống, nhìn Khâu Duyệt “Khâu tỷ, có chuyện gì không?”
Khuôn mặt Khâu Duyệt tỏ ra nghiêm trọng “Mới vừa nhận được tin nhà xuất bản
Ngôi Sao nợ lãi vay quá cao nên tài vụ đã bắt đầu thanh lý, tháng trước
chúng ta có xuất bản vài quyển sách ở chỗ bọn họ, phí bản quyền cộng
thêm tiền nhuận bút cho các tác giả gần 10 vạn sắp tới xem chừng có thể
sẽ không thu về được.”
“FML” Lý Nghị thấp giọng mắng một câu “Bị
thiệt mất phí bản quyền cũng coi như đành chịu đi, nhưng mà cả tiền
nhuận bút của tác giả cũng không trả là sao.”
(FML = Fuck My Life)
Khâu Duyệt nhướng mắt lên “Nhà xuất bản tiến hành thanh lý tài sản, số tiền
trước hết dùng để thanh toán tiền lương cho nhân viên sau đó mới trả nợ, nhưng tác giả trang web của chúng ta không nằm trong danh sách tác giả
họ đã ký kết, chỉ sợ rằng họ sẽ không tính vào trong đó”
Lâm Hạo
Hi trầm ngâm mất một lúc “Bất luận thế nào đi nữa thì đầu tiên không thể gây nên sự khủng hoảng cho các tác giả, số tiền nhuận bút này trước hết bên chúng ta bỏ ra giải quyết vậy.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Khâu Duyệt đáp lời nói.
Lâm Hạo Hi tiếp tục nói: “Gần đây đang bị ảnh hưởng của cuộc khủng hoảng
tài chính, kinh tế thương mại đình trệ, phí quyền xuất bản này trước hết ta cứ thư thả đã.”
“Ừm, cũng được.”
Ở trong cơn bão tài
chính này, rất nhiều doanh nghiệp bị tác động mà dẫn đến bước đường phá
sản, nhưng đối với trang web văn học thì ảnh hưởng cũng không phải là
lớn cho lắm.
Thứ bảy, trời vừa sáng, Lâm Hạo Hi lái xe đi đến
trường học của Tống Vũ Huy. Vào lúc này ở trường, các học sinh lớp 11
cũng đã tan học hết, chỉ còn lại học sinh lớp 12.
Phụ huynh đi
đến trường sẽ được mời đến một hội trường lớn làm lễ. Nửa giờ sau bế
mạc, phụ huynh sẽ đi tới lớp học, học sinh từng người tiến vào vị trí
chỗ ngồi trong lớp của mình.
Mỗi lớp phía sau đều mang vào thêm
mấy hàng ghế để cho phụ huynh ngồi. Tống Vũ Huy được chủ nhiệm lớp phân
công đứng ở cửa tiếp đón phụ huynh học sinh, cậu mặc quần tây đen áo
sơmi trắng nghiêm chỉnh, đứng nghiêng một bên ở cửa ra vào, đưa tay làm
động tác mời vào, đối với mỗi một vị phụ huynh bước vào nói “Xin chào,
xin mời ra chỗ phía sau ngồi.”
Đột nhiên có một người đưa tay xoa xoa đầu cậu, Tống Vũ Huy hơi hoảng hốt, cậu nghiêng mặt lên nhìn thì
liền nhìn thấy Lâm Hạo Hi cao hơn cậu nửa cái đầu. Đại khái là vì để cho ra dáng phụ huynh học sinh một chút nên Lâm Hạo Hi hôm nay mặc một thân nhàn nhã âu phục, áo vest màu đen mở lộ ra áo sơmi trắng bên trong, màu sắc gần như là phối hợp với trang phục của Tống Vũ Huy. (Jian: chơi đồ
đôi woài z anh =)) )
Vẻ ngạc nhiên trên mặt Tống Vũ Huy từ từ
chậm rãi chuyển thành một nụ cười, đối với hắn dùng tay làm dấu mời “Xin chào, xin mời ra chỗ phía sau ngồi.”
Lâm Hạo Hi rất điềm tĩnh đi đến chỗ phía sau, mấy nữ sinh trong lớp học nhìn thấy Lâm Hạo Hi đi vào thì kích động vô cùng, muốn lập tức đến gần ngay, nhưng lại bị vướng
bởi một loạt các vị phụ huynh đang ngồi đằng sau nên đành chỉ dám dùng
con mắt dư quang liếc trộm vài lần, âm thầm ở trong lòng rơi lệ.
Lớp học tổng cộng có ba mươi sáu vị phụ huynh đến dự, một mình Lâm Hạo Hi
là thanh niên trẻ tuổỉ chỉ chừng hai mươi ngồi bên trong cùng một đống
các vị phụ huynh chừng bốn mươi tuổi, vị phụ huynh bên cạnh thích khoe
khoang thỉnh thoảng còn khều khều nói mấy câu, chẳng hạn như nói thành
tích của con nhà mình tốt như thế nào, lần đầu tiên của cuối học kỳ này
còn nhận được cả học bổng. Lâm Hạo Hi một câu cũng không nói, hắn biết
Tống Vũ Huy cũng có học bổng, còn bình thường trong lớp thì xếp hạng thứ mười, so với con trai của bà ta khá một chút, thế nhưng hắn cũng không
cảm thấy chuyện này có cái gì đáng nói.
Ngô Diệu Hàm cùng với hai nữ sinh khác đi rót cho mỗi vị phụ huynh, đến khi tới rót nước cho Lâm
Hạo Hi, tay cô run hết cả lên suýt chút nữa là làm đổ ly nước vào người
hắn.
Ngô Diệu Hàm vội quýnh quáng nói “Thật xin lỗi.”
Lâm Hạo Hi nhận lấy ly nước, bình tĩnh đáp “Không sao.”
Ngô Diệu Hàm nhanh chóng liếc nhìn hắn một cái, sau đó mặt ửng đỏ đi rót nước cho vị phụ huynh tiếp theo.
Hai tiết buổi sáng cả các vị phụ huynh lẫn con mình đều cùng nhau học, chủ
yếu để cho phụ huynh trải nghiệm bầu không khí học tập của con cái.
Tiết học trên lớp hôm nay là môn Sinh, giáo viên dạy Sinh vì để tiết học
được diễn ra tốt nhất mà giờ tự học ngày hôm qua đã cố ý ghé qua lớp học nhắc nhở sơ một lần nữa.
Trong giờ học, mỗi phụ huynh đều rất
quan tâm để ý tới con của chính mình, nhìn thấy dáng vẻ chăm chỉ học tập của đứa con thì rất hài lòng, rất yên tâm. (Jian: giờ nào có giáo viên
hay phụ huynh dự giờ mà chả tỏ ra chăm học =)) )
Sau hai tiết học là thời gian dùng bữa, buổi chiều còn có một tiết sinh hoạt lớp nữa.
Tống Vũ Huy mang theo Lâm Hạo Hi đi đến căntin, các món ăn ở căntin hôm nay
so với ngày bình thường phong phú hơn rất nhiều, ở trước cửa sổ đã mở ra của nhà ăn có một hàng dài học sinh đang xếp hàng đứng chờ, còn có cả
các phụ huynh. Tống Vũ Huy vẫn như ngày thường lấy một phần rau xanh,
một miếng thịt kho bí, tổng cộng hết 5 đồng.
Lâm Hạo Hi lại ngược lại với cậu, một phần rau xanh, hai cái cánh gà kho, một phần thịt bò
xào ớt ngọt, một phần bánh thịt hấp, một phần cá luộc. Thức ăn còn nhiều hơn cả cơm, bày đầy cả khay ăn.
Hai cái khay ăn đặt cùng nhau liền thấy rõ sự chênh lệch.
Lâm Hạo hi Hi lại đi tới trước cửa sổ lấy canh, bưng ra hai tô canh súp,
mỗi tô 8 đồng. Tống Vũ Huy yên lặng tính toán một chút, hôm qua trong
thẻ ăn cơm của cậu còn 50 đồng, ngày hôm nay quét mạnh như thế chắc còn
chừng 10 đồng.
Lâm Hạo Hi lấy cánh gà, thịt bò với cá trong khay
của mình gắp sang khay ăn của Tống Vũ Huy “Ở trường học thì phải nên ăn
nhiều thịt cá một chút để bổ sung protein, như thế hiệu quả học tập mới
cao.”
Tống Vũ Huy liền vội ngăn cản “Ca, em vậy là được rồi, anh cứ ăn đi.”
“Có thể cùng ngồi được không?”
Tống Vũ Huy ngẩng đầu lên, là hai nữ sinh cùng. Hai nữ sinh này là fan của
Lâm Hạo Hi, đã từng nhờ vả Tống Vũ Huy mang giúp sách về cho hắn ký tên.
Lâm Hạo Hi gật đầu, hai nữ sinh liền ngồi xuống ở bên cạnh họ, một ngồi
cạnh Tống Vũ Huy, một ngồi cạnh Lâm Hạo Hi. Tại phụ huynh 2 cô hôm nay
không có tới nên các cô mới dám chạy tới ngồi chung chỗ với bọn hắn.