Lâm Hạo Hi rót một ly trà bưng vào thư phòng, trong thư phòng không bật
đèn, Lâm Thành Đức nhắm mắt lại ngồi ở ghế sau bàn làm việc.
“Cha” Lâm Hạo Hi gọi ông một tiếng, đồng thời bật điện trong thư phòng lên.
Khuôn mặt Lâm Thành Đức vô cùng mệt mỏi, chậm rãi mở mắt ra, trong thanh âm
cũng có mấy phần khàn khàn “Chắc mẹ con đã nói cho con nghe hết rồi.”
“Nói rồi.” Lâm Hạo Hi đặt trà để xuống trước mặt ông “Rốt cuộc là công ty đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Công ty Húc Thành cùng hợp tác lâu năm một tháng trước đã nộp đơn xin phá
sản, thế nhưng do mắc nợ quá cao nên tòa án bên kia không phê chuẩn
xuống. Hợp đồng mà công ty đã ký kết với bọn họ tự động bị giải trừ dẫn
đến sản phẩm công ty chồng chất ở nhà kho. Mấy ngày trước sau khi Húc
Thành thanh lý tài sản, công ty chúng ta chỉ thu về được 2% nợ phải thu, tổn thất lên đến hàng ngàn vạn. Hiện tại các công ty tài chính đang gãy vỡ, ngân hàng bên kia cũng không dễ dàng vay được tiền, cha tìm người
đến ước định giá cả, căn này trị giá 400 vạn, nếu là có được khoản tiền
này, công ty sẽ có thể tiếp tục quay vòng.”
Lâm Hạo Hi trầm mặc trong giây lát “Không biện pháp nào khác sao?”
Lâm Thành Đức thở dài một hơi “Những biện pháp nên nghĩ cha đều đã nghĩ tới cả rồi, căn nhà này đã ở hơn mười năm, nếu không phải bất đắc dĩ lắm
thì cha cũng sẽ không bán nó đi.”
“Còn mẹ con bên kia, con giúp
cha giải thích thông suốt cho bà ấy, gần đây vì chuyện của công ty nên
cha rất buồn phiền mà không để ý tới bà ấy.”
Lâm Hạo Hi nhìn dáng vẻ tang thương của Lâm Thành Đức, bỗng nhiên cảm thấy rất đau lòng,
trong nhà vẫn luôn vô cùng yên bình, cứ coi như việc kinh doanh của của
công ty có xảy ra vấn đề đi chăng nữa thì cũng sẽ không tồi tệ tới mức
phải bán nhà. Lần này phát sinh chuyện như vậy, hắn không biết cái nhà
này còn có thể duy trì được trạng thái như trước được nữa hay không.
Bất kể thế nào thì Trần Hải Linh cũng không muốn bán nhà, nhưng công ty
TNHH Đức Thịnh là tâm huyết hơn nửa đời người của Lâm Thành Đức đã đổ
vào, ông không thể trơ mắt mà nhìn nó đóng cửa được.
“Cha, nhà trước tiên cha đừng bán, chuyện của công ty, con sẽ nghĩ cách cho cha.”
Lâm Thành Đức nghe hắn nói như vậy thì vô cùng kinh ngạc, sau đó ông cười
khổ “Một đứa nhỏ như con thì có cách gì được chứ? Cha biết con với mẹ
con đều không muốn bán nhà, thế nhưng mà đây chỉ là tạm thời, chờ khi
khó khăn này qua đi thì sẽ mua lại sau.”
“Cha à, ở trong mắt cha
thì con vĩnh viễn chỉ là một đứa nhỏ, có điều, đứa nhỏ cũng sẽ lớn lên.
Lần này, con muốn giúp cha một phần.”
Lâm Thành Đức nhấc gọng
kính vàng ngước mắt lên nhìn con trai đã 22 tuổi, ánh mắt dần dần trở
nên trầm ngâm, dường như con trai mình đúng là đã lớn thật rồi.
…..
“Mày đem hết tiền cho ba mày rồi hả?”Lý Nghị nghe Lâm Hạo Hi nói đã đem toàn bộ tiền của mình đưa cho Lâm Thành Đức thì vô cùng kinh ngạc, dù sao
thì tháng sau hắn cũng đã quyết định muốn mua nhà rồi.
“Ừm.” Lâm Hạo Hi gật đầu.
“Thế còn Vũ Huy phải làm sao bây giờ? Nếu như thằng bé không có hộ khẩu ở
thành phố G thì không thể thi đại học ở đây được, chẳng lẽ mày tính để
nó trở về quê.”
“Không phải” Lâm Hạo Hi trả lời đơn giản, nhìn Lý Nghị, “Nếu như là cha của mày, tao nghĩ mày cũng sẽ làm như vậy.”
Lý Nghị bĩu môi “Ổng mở mấy cái nhà hàng làm ăn ngon lành, chả có biết đến ảnh hưởng khủng hoảng tài chính là cái khỉ gì đâu”
Lâm Hạo Hi trực tiếp hỏi “Mày đang có bao nhiêu tiền?”
“Ít hơn mày, nhưng mà cũng được mấy chục vạn.” Lý Nghị cảm thấy ngờ vực mà nhướn mày nhìn hắn “Làm gì?”
“Vay tiền.”
“Vay tiền cho cha mày hả?”
“Cho Vũ Huy chuyển hộ khẩu”
“Thế mày còn lại bao nhiêu?” Lý Nghị hỏi.
Lâm Hạo hi nói như thật “Chỉ đủ để tao với Vũ Huy ăn, mặc, ở, đi lại mấy tháng nữa.”
“Vậy mấy chục vạn này của tao cũng chả đủ để mày mua nhà đâu.”
“Chỉ cần là nhà ở thành phố G liền có thể dựa vào bất động sản chứng nhận
vào hộ khẩu, mua cái nhà hẻo lánh một chút, hai phòng ngủ một phòng
khách, đại khái cần chừng 20 vạn là có thể giải quyết.”
Lý Nghị làm ra vẻ mặt không hiểu “Vậy mà lúc trước mày còn tính bỏ ra mấy trăm vạn mua nhà.”
“Tùy theo từng vấn đề mà giải quyết.” Lúc trước vì muốn cùng lúc giải quyết
chuyện nhà ở cùng với chuyển hộ khẩu cho Tống Vũ Huy, hiện tại chỉ là để chuyển hộ khẩu thôi. Mua một căn nhà bình thường ở G thị nhất định sẽ
không bị thiệt, cứ cho là mình không ở, chỉ cần đăng tải thông tin cho
thuê lên mạng, đưa ra cái giá hợp lý, lập tức sẽ có người tìm đến thuê.
Lâm Hạo Hi mở máy laptop lên chuẩn bị viết văn, chợt điện thoại vang lên, thanh âm của Tống Vũ Huy từ trong ống nghe truyền đến.
“Ca”
Nghe được giọng nói của cậu, trên mặt Lâm Hạo Hi hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng “Hả?”
“Cô giáo ngày hôm nay tìm em nói chuyện.”
“Cô đã nói gì với cậu?” Mỗi lần nói chuyện với Tống Vũ Huy, giọng điệu của Lâm Hạo Hi tự động liền trở nên rất ôn nhu.
“Cô hỏi em thi đại học ở đâu.”
Lâm Hạo Hi dừng một chút, đại khái đoán được “Có phải cô giáo đã nói cho
cậu biết nếu không có hộ khẩu ở thành phố G thì không thể thi đại học ở
đây không?”
“Dạ”
Không biết có phải là do ở chung với cậu lâu mà khi nghe thấy giọng điệu của
cậu có chút ngập ngừng do dự là Lâm Hạo Hi lập tức có thể đoán được suy
nghĩ của cậu. Đứa nhỏ này biết mình không có hộ khẩu ở thành phố G nên
không thể thi đại học ở đây, trong lòng nhất định rất buồn bã, rất rối
rắm lại vừa lo sợ chuyện này sẽ mang đến cho hắn rất nhiều phiền phức.
“Vậy cậu nói cho cô giáo biết hơn hai tháng nữa hộ khẩu của cậu sẽ chuyển đến thành phố G.”
“Nhưng… nhưng mà, làm sao chuyển được?”
“Cái đó cậu không cần phải lo lắng, chuyện này tôi đã giúp cậu sắp xếp xong
rồi, đến thời điểm làm hồ sơ dự thi, hộ khẩu của cậu chính là ở thành
phố G.”
“Có phải là rất phiền phức không?”
“Không có” Lâm
Hạo Hi là sợ cậu suy nghĩ lung tung “Cậu chỉ cần ở trường chuyên tâm học tập, chú ý kết hợp với nghỉ ngơi giải trí, đừng suy nghĩ quá nhiều,
biết chưa?”
“Em biết rồi.” Nhưng một lúc, trong ống nghe truyền đến âm thanh của Tống Vũ Huy “Ca, cảm ơn anh.”
Lâm Hạo Hi bên môi mang theo một vệt ý cười, liếc mắt nhìn thời gian hiện ở phía dưới màn hình máy vi tính “Bạn học, bây giờ đã là mười một giờ
rồi, mau đi ngủ đi.”
“Ca, anh ngủ ngon nha.”
Cúp điện
thoại, Lý Nghị lập tức thần thần bí bí mà đưa cái đầu qua “Tao vẫn luôn
thấy buồn vô cùng, tao bên cạnh mày nhiều năm như vậy mà sao mày lại
không thích tao?”
Lâm Hạo Hi đặt điện thoại xuống mặt bàn “Tướng mạo có vấn đề”
Trong mắt Lý Nghị nước mắt rơi lã chã “Mắt mày có vấn đề, tao ít nhất cũng là một thiếu niên ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng người gặp
người thích, hoa gặp hoa nở, mày nói như vậy quả thực chính là đã xúc
phạm tới trái tim nhỏ bé yếu đuối của tao.”
Lâm Hạo Hi đang cầm chuột, liếc mắt nhìn hắn một chút, nhàn nhạt nói 1 chữ “Cút.”
“Anh ơi anh à…”
Mặt Lâm Hạo Hi nhăn lại chán ghét, tay đưa ra đẩy tên kia ra xa “Biến ra chỗ khác, buồn nôn muốn chết.”
Lý Nghị bĩu môi “Buồn nôn hở? Nếu như Tiểu Huy Huy của mày bán manh với mày, mày còn nói buồn nôn không?”
Lâm Hạo Hi tưởng tượng một lúc đến hình ảnh Tống Vũ Huy bán manh, a, thực sự rất đáng yêu. (Jian: =v=’)
Lý Nghị nhìn khoé môi hắn hơi cong lên là tự hiểu mình bó tay rồi, yên lặng đi tới trước tủ lạnh tìm sữa bò uống.
“Trong thẻ của mày cụ thể còn bao nhiêu tiền?” Lâm Hạo Hi quay đầu hỏi.
Lý Nghị hút một ngụm sữa bò “Bốn mươi, năm mươi vạn gì đó”
“Vậy ngày mai chuyển đến tài khoản của tao ba mươi vạn.”
“Móa, mày lại không yêu tao, mới vừa rồi còn nói tao buồn nôn, tao quyết định là không cho mượn.”
Vẻ mặt Lâm Hạo Hi không thay đổi, tiếp tục xem website “Mấy ngày này có
thể tao sẽ không đến công ty, chuyện công ty mày cứ theo đó mà làm là
được, có việc gì thì gọi điện thoại cho tao. Còn nữa, nếu như mày không
chuyển tiền sang tài khoản của tao cũng được, tới lúc cần tao sẽ trực
tiếp dùng thẻ của mày để thanh toán.”
Lý Nghị tức tối tới mức suýt nữa cầm hộp sữa bò trên tay ném xuống đất “Tao nói cho mượn hồi nào?!”
Lâm Hạo Hi nghiêng đầu sang chỗ khác, nhướn mày nhìn tên kia “Mày nói gì? Lúc nãy nghe không rõ.”
Lý Nghị hút sữa bò, con mắt ngước nhìn lên trển một chút “Chả có gì.” (Jian: tội =)))) cho mượn nợ mà cứ như bị đòi nợ í =)))) )
Lâm Hạo Hi ủy thác cho nhân viên đại lý nhà ở, trong vòng mấy ngày tìm được nhà ở một khu nhà. Căn nhà 2 phòng một gian lớn ở trên đường không được tính là sầm uất ở thành phố G, chủ nhân gia đình này muốn chuyển đến
Hồng Kông, họ có 2 căn nhà ở thành phố G, một căn giữ lại mai sau về ở,
còn một căn thì đem bán đi.
Nhân viên đại lý nhà cửa dẫn Lâm Hạo
hi đến xem nhà, nhà đã có hai thập kỷ, thế nhưng bên trong trang trí
cũng không tệ lắm, nếu như là cho thuê nhà, giá cả lại không cao thì
tuyệt đối là hiếm.
Lâm Hạo Hi thương lượng giá cả với chủ nhà một chút, cuối cùng thành giao với giá 18 vạn. Làm giấy tờ chuyển nhượng
bất động sản, tên viết trên giấy tờ bất động sản chính là Tống Vũ Huy.
Giải quyết xong xuôi chuyện nhà ở, Lâm Hạo Hi lại đưa Tống Vũ trở về tỉnh H
thành phố D, việc di chuyển hộ khẩu cần có giấy xác nhận. Dựa theo quy
định của pháp luật, chưa đủ 18 tuổi thì không thể độc lập mua nhà. Tống
Vũ Huy sinh vào tháng 6 năm 1991, phải sang năm thi đại học xong mới đủ
18 tuổi. Để đem tuổi trên hộ khẩu của Tống Vũ Huy đổi thành tròn 18
tuổi, Lâm Hạo Hi đã trả thù lao cho quản lý dân chính không ít.
Chuyện chuyển hộ khẩu không đến hai tháng đã làm xong, ngoại trừ tiền mua nhà, chỗ này cần chuẩn bị, chỗ đó cần chuẩn bị, lại bỏ ra thêm mấy vạn. Nếu
không làm vậy, chờ tốc độ làm việc bình thường của nhân viên hành chính
thì hộ khẩu có khả năng phải chờ tới mùa hè sang năm mới có thể chuyển
thành công.
Lúc trước bởi vì thiếu hụt tài chính mà công ty Đức
Thịnh phải đối mặt với nguy cơ phá sản, nhờ vào số tiền hơn 300 vạn của
Lâm Hạo Hi rót vào mà đã được cải tử hoàn sinh, trải qua hai tháng chiến đấu, công ty dần dần đã bắt đầu trở lại hoạt động kinh doanh bình
thường. Dự tính tháng 3 năm sau là có thể khôi phục lại tình hình tài
chính như trước khi xảy ra khủng hoảng.
Chớp mắt đã đến tháng 12
năm 2008 đi tới những ngày cuối năm, trong một năm này diễn ra quá nhiều khó khăn, tất cả mọi người đều kỳ vọng vào năm 2009 sẽ là một năm bình
an.
Tống Vũ Huy ở lần thi thử đầu tiên đã vượt qua lớp tinh anh
mà đứng cùng một số người trong lớp mũi nhọn, vọt vào 50 vị trí đứng
đầu, môn tiếng Anh trước đây luôn là môn yếu nhất lần này đột phá đạt
được 130 điểm.
Ngô Diệu Hàm nhìn mà ước ao “Vũ Huy, hiện tại dựa
vào cái thành tích này của cậu, ở thành phố G, việc đậu vào 985 trường
đại học tuyệt đối không thành vấn đề. Còn tớ thì không xong rồi, vẫn chỉ ở vị trí hơn 400, có thể đạt chuẩn được không vẫn còn là vấn đề.”
Tống Vũ Huy an ủi “Theo như tình hình năm vừa rồi thì thành tích của cậu vốn là có thể.”
“Nhưng mà rất nguy hiểm a, hiện tại mọi người đều trở nên nỗ lực, thành tích
rất dễ dàng sẽ vượt qua tớ.” Ngô Diệu Hàm nghiến quai hàm “Đáng ghét
nhất là mấy đứa như cậu đó, rõ ràng không chăm chỉ bằng tớ mà thành tích lại có thể tốt như vậy.”
“Tớ…” Tống Vũ Huy muốn nói mình vốn là
muốn đem hết thảy toàn bộ tinh lực đều đặt vào học tập, thế nhưng Lâm
Hạo Hi không cho phép cậu làm như thế, toàn là viết cho cậu một cái thời gian biểu, mấy giờ thức dậy, mấy giờ ăn cơm, ngủ trưa, mấy giờ đi vận
động đều viết rất rõ ràng.
Tống Vũ Huy vì không muốn trở thành
con mọt sách nên cứ dựa theo thời gian biểu của Lâm Hạo Hi lập ra cho
cậu mà làm. Còn về bí quyết học tập, những kiến thức ở trên lớp cậu sẽ
nghiên cứu thật kỹ càng, rồi ngoài giờ học tìm tòi mở rộng thêm những
kiến thức mới, nghiên cứu học tập đến khi bất kỳ một chương nào cậu cũng đều có thể học một biết mười.