Vợ Ngoan Muốn Bắt Đầu Nuôi Từ Nhỏ

Chương 48: Chương 48




Lâm thôn bây giờ so sánh với ba năm về trước đã có chút khác biệt, mấy ngôi nhà quá cũ kỹ được đập đi, xây lại bằng gạch mới ngói đỏ. Con đường đất từ trên trấn đi về làng đã được nhà nước bỏ tiền ra làm lại, trải nhựa đường, mặc dù con đường vẫn còn có chút sỏi đá gồ ghề, nhưng ít nhất các loại xe hơi nhỏ đều có thể lái chạy vào.

Tống Vũ Huy đeo balô đi bộ từ trên trấn bộ hơn một tiếng mới về đến nhà, trong nhà vẫn không có gì thay đổi. Từ phòng mà cậu đã ở từ nhỏ đến lớn cho tới phòng khách lớn đều vẫn được bà nội hàng ngày dọn dẹp quét tước rất sạch sẽ, rất ngăn nắp.

Bà nội hỏi làm sao mà Hạo Hi lại không tới chơi, Tống Vũ Huy nói công ty của hắn có nhiều công chuyện bận rộn cho nên không tới được.

Ông nội bà nội thấy cháu trai trở về, trong lòng rất vui mừng, cái gì ăn được đều lấy ra hết. Tống Vũ Huy ngồi xổm ở bên bếp ông táo nhóm lửa, bà nội nói “Để bà nội làm cho, con lên nhà trên ngồi đi.”

Tống Vũ Huy đứng lên “Vậy con đi gánh nước về.”

Tống Vũ Huy gánh hai vại nước về nấu nước, vô tình đụng mặt với dì Lưu ở thôn trên, cậu rất lễ phép mà chào dì một tiếng.

Dì Lưu ngồi xổm ở bên bờ suối vừa múc nước vừa nhìn trên dưới thân thể Tống Vũ Huy mà đánh giá, có chút không nhận ra “Ủa, đây là Vũ Huy phải không ta?”

Tống Vũ Huy hơi ngượng ngùng “Vâng ạ”

“Chèn ơi giờ trở nên như này tí nữa là dì nhận không ra rồi, nghe bà nội con nói năm nay con thi đại học hả?”

Tống Vũ Huy đặt vại nước để sang một bên “Dạ, thi hồi đầu tháng.”

“Vậy thi đậu trường nào rồi?”

“Vẫn chưa công bố điểm nên giờ cũng chưa biết nữa.”

Dì Lưu múc đầy hai thùng nước, cười ha hả đứng lên nhìn Tống Vũ Huy “Tới lúc được đi học đại học nhớ đừng có quên dì Lưu con nghen.”

“Dạ không đâu”

Dì Lưu gánh lên vai hai thùng nước “Thôi về trước nấu cơm ha, rảnh rỗi tới nhà dì Lưu chơi chút xíu.”

“Dạ, được.”

Dì Lưu đi rồi, Tống Vũ Huy đi tới bên bờ suối ngồi xổm xuống, trước tiên múc một gáo nước lên uống một hớp, nước suối trong lành mát lạnh, uống vào rất sảng khoái. Nhìn cái bóng của chính mình phản chiếu trong nước, Tống Vũ Huy nhớ tới cảnh tượng ba năm về trước khi mới vừa gặp Lâm Hạo Hi, ý cười bên môi càng lúc càng sâu. Trong lòng dâng lên ấm áp, có thể được gặp gỡ hắn chính là chuyện may mắn nhất cuộc đời cậu.

Gánh nước trở về, gia gia mới từ trong nương hái về mấy trái ớt với rổ hoa bí đỏ, nãi nãi thì đang nấu nước nóng vặt lông gà, dự định làm một bữa cơm thịnh soạn cho đứa cháu trai ăn.

Đại bá cùng đại bá nương nghe nói Tống Vũ Huy trở về, ngày hôm sau liền bảo cậu đến nhà ăn cơm. Nhà đại bá ba năm nay đã có thêm hai người, một là vợ của Tống Vũ Cường, hai là đứa con của hắn vừa mới chào đời được mấy tháng.

Tống Vũ Cường ra ngoài làm công để lại vợ với con nhỏ ở nhà. Ấn tượng của cậu về chị dâu so với cậu lớn hơn vài tháng không được tốt lắm, trang phục trông rất ăn diện đẹp đẽ, có một chút hở hang, bế con mà còn mang một đôi giày cao gót bảy, tám centimet. Ở nhà, trước giờ không làm việc nhà, cả đứa nhỏ cũng phần lớn thời gian là để đại bá nương chăm dùm.

Hầu hết những đứa trẻ cùng tuổi với cậu trong thôn đều đã đi ra ngoài làm công, tết đến mới về nhà một lần. Vào tháng sáu, cây mận cây đào ở nhà vừa vặn chín tới, mấy thằng nhóc tì 12, 13 tuổi háu ăn liền trèo lên cây mận cây đào trồng trước cửa nhà người khác, hái được một túi lại một túi trái cây, hễ nghe có chút động tĩnh là liền giống như con khỉ con lập tức nhanh chóng đào tẩu.

Tống Vũ Huy dùng điện thoại chụp lấy hình cây mận cây đào đã chín rộ rồi gửi qua cho Lâm Hạo Hi, chẳng bao lâu, Lâm Hạo Hi hồi âm lại.

Ánh nắng ban mai: Em đang dụ dỗ tôi đấy à?

Vũ Huy: Tới lúc về em mang cho anh.

Ánh nắng ban mai: Đừng mang quá nhiều.

Sở dĩ phải nhấn mạnh đừng mang quá nhiều là bởi vì Lâm Hạo Hi phát hiện, mỗi lần Tống Vũ Huy về quê lúc trở lại đều xách theo túi lớn túi đủ thứ đồ địa phương mang về nhà, nào là măng khô, củ cải sấy, các loại khoai lang khoai sọ, hạt dẻ đủ thứ.

Ánh nắng ban mai: Ở nhà chơi có vui không?

Vũ Huy: Dạ, vui lắm.

Ánh nắng ban mai: Dành nhiều thời gian với gia gia nãi nãi một chút, đi đốn củi trong núi nhớ phải chú ý an toàn.

Vũ Huy: *đáng yêu* Em biết rồi ạ.

Về quê ngày thứ ba, trời vừa hửng sáng, Tống Vũ Huy đã đi ra ruộng nương làm cỏ, lúc vác cái cuốc về đến nhà, ở trên con dốc nhỏ cách nhà không xa có một người phụ nữ trung niên, tóc dùng cái kẹp kiểu cổ xưa búi lại sau gáy, cánh tay trái đeo một cái túi xách, tay phải mang theo một ít quà tặng, cái cổ ngước dài hướng về phía trước thăm dò.

“Xin hỏi, dì tìm ai vậy?” Tống Vũ Huy lên tiếng hỏi.

Người phụ trung niên xoay người lại, Tống Vũ Huy nhìn thấy hình dáng của bà thì tỏ ra kinh ngạc, bởi vì, cậu đã từng nhìn thấy người phụ nữ này ở trong bức hình. Mặc dù bà so với trong hình thì già hơn rất nhiều, thế nhưng dung mạo vẫn không có gì thay đổi. Người này, là mẹ của cậu.

Người phụ nữ trung niên dường như cũng nhận ra được người đang đứng trước mắt là ai “Cậu là?”

Tống Vũ Huy có chút bối rối đáp “Cháu tên là Tống Vũ Huy.”

Trên khuôn mặt người phụ nữ trung niên kia hiện lên vẻ kinh ngạc, còn có một phần mừng rỡ, đánh giá Tống Vũ Huy từ trên xuống dưới, trong đôi mắt rưng rưng nước mắt, “Con… con chính là Tiểu Huy? Đã khôn lớn như thế này rồi.”

Tống Vũ Huy nhìn bà đang kích động đến rơi lệ, không biết nên làm thế nào cho phải. Người phụ nữ trung niên đi về phía trước một bước “Mẹ… mẹ là mẹ của con đây, con có nhớ không? Chắc…chắc không đâu nhỉ, lúc đó con chỉ mới có ba tuổi, chắc là không thể nhớ rõ rồi.”Người phụ nữ trung niên này, quả nhiên chính là mẹ ruột của mình. Trong lòng Tống Vũ Huy không biết là có vui mừng hay sao sao nữa, hồi còn bé nhìn những đứa nhỏ khác đều có cha có mẹ, trong lòng mình thấy ao ước quá, cũng mơ tưởng có một ngày cha mẹ mình sẽ trở về bên cạnh mình, bây giờ nhìn thấy chính mẹ ruột của mình, niềm mơ ước trước kia luôn chờ mong đã nguội nhạt đi rồi, nhưng trong lòng vẫn còn có chút an ủi.

Qua một hồi lâu, Tống Vũ Huy mở miệng nói “Người có muốn đi vào bên trong nhà ngồi một chút không?”

Hai mắt người phụ nữ trung niên đỏ lên “Ừ, được, chúng ta đi vào bên trong nhà nói chuyện.”

Gia gia nãi nãi nhìn thấy bà, cũng tỏ ra hơi kinh ngạc, thái độ không nóng không lạnh mời bà vào ngồi bên trong nhà, rót cho bà một ly trà.

Đôi mắt Tô Vân San vẫn nhìn về con trai của chính mình, viền mắt đỏ lên, Tống Vũ Huy bị bà nhìn như thế có chút không được thoải mái

Bà nội vừa mở miệng liền hỏi “Những năm này cô vẫn sống tốt chứ hả?”

Tô Vân San nâng ly trà, trả lời câu hỏi của bà nội “Con mở cửa hàng buôn bán nhỏ ở Chiết Giang, cuộc sống cũng ổn.”

“Nghĩ như thế nào lại trở về.” Tống gia gia hút một hơi thuốc lá trên tay, phun ra một làn khói trắng.

Tô Vân San trong chốc lát trở nên trầm mặc “Lão Trương mấy tháng trước đã qua đời, con gái kế năm ngoái cũng đã gả đi, con hiện tại…” Nhìn sang Tống Vũ Huy một chút “Cũng chỉ còn lại mỗi Tiểu Huy”

Lão Trương là người chồng thứ hai của bà, năm đó cha của Tống Vũ Huy vì bạo bệnh mà qua đời, hai năm sau Tô Vân San theo Trương Hoành lúc đó hơn 40 lên trấn đi đến Chiết Giang. Hai người ở Chiết Giang mở một cửa hàng thức ăn nhanh, kinh doanh được mấy năm, cửa hàng thức ăn nhanh mở ra hai chi nhánh, sau đó thì bán đi cửa hàng thức ăn nhanh mở một nhà hàng.

Trương Hoành có một cô con gái 8 tuổi, Tô Vân San luôn chờ con gái kế xem mình như mẹ ruột, nhưng con kế vẫn oán giận cha mình, đối với mẹ kế thì lạnh lùng ghét bỏ. Năm ngoái sau khi gả đi thì liền rời khỏi nhà, không bao giờ trở lại nữa, chỉ mỗi thời điểm Trương Hoành bệnh nặng phải nằm bệnh viện mới đến thăm một lần.

Sau khi Trương Hoành qua đời, di sản Tô Vân San cùng con gái kế chia đều. Gồm nhà hàng cùng nhà và toàn bộ tiền trong ngân hàng.

Năm đó đi tới Chiết Giang, sau khi cùng Trương Hoành ổn định ở Chiết Giang rồi, Tô Vân San muốn quay về đón Tống Vũ Huy đến ở cùng. Gia gia nãi nãi không muốn để cho người của Tống gia rơi vào tay người ngoài nên kiên quyết không cho Tô Vân San đem Tống Vũ Huy mang đi.

Ngày ấy khi Tô Vân San trở về muốn đón con trai đi, Tống Vũ Huy vừa mới lên tiểu học, đi học ở trường đến chiều tối mới trở về, bà vẫn còn chưa được nhìn thấy con trai mình liền đã bị gia gia nãi nãi đuổi đi.

Tô Vân San đem toàn bộ số tiền mình tích cóp được là hai vạn đồng để cho Tống Vũ Huy, thế nhưng khi đó cha của Tống Vũ Huy vì chữa bệnh mà thiếu nợ người ta mấy vạn, gia gia nãi nãi bán một quả núi cũng chỉ trả được phân nửa, cuối cùng số tiền kia của Tô Vân San lại dùng để trả khoản nợ còn lại, không còn đồng nào để lại cho Tống Vũ Huy nữa.

Tống Vũ Huy ngồi một bên nghe ông bà nội cùng Tô Vân San nói chuyện, mới biết năm đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, mà chính mình lại chẳng hay biết một chút gì hết.

Gia gia nãi nãi ngồi một lúc rồi từng người lại bận bịu rời đi làm việc nông, bên trong nhà chính chỉ còn lại Tô Vân San và Tống Vũ Huy.

Tô Vân San nhìn Tống Vũ Huy hỏi “Vũ Huy, hiện giờ con đang đi làm công, hay là?”

Tống Vũ Huy thành thật trả lời “Vẫn còn đang đi học, vừa mới học xong cao trung”

Tô Vân San nghe được con trai nói vẫn còn đang đi học, trong lòng rất vui mừng “Thi đậu vào đại học ở đâu vậy?”

“Kết quả thi vẫn còn chưa được công bố”

“Cho dù là đi đâu thì mẹ sẽ đều nuôi con ăn học.” Tô Vân San nắm lấy tay của con trai “Cùng mẹ đi đến Chiết Giang đi, các trường đại học ở bên Chiết Giang đều rất tốt.”

Tống Vũ Huy nghĩ đến Lâm Hạo Hi, cậu không muốn phải rời khỏi hắn “Con muốn ở thành phố G”

“Ở thành phố G không nơi nương tựa, cùng mẹ đi Chiết Giang không tốt hơn sao, thỉnh thoảng đến ngày lễ ngày tết lại về thăm ông bà nội.”

“Anh con ở thành phố G, con muốn ở cùng với anh ấy.”

“Anh con? Là anh Vũ Cường của con ấy à?”

“Không phải, là ca ca vẫn luôn nuôi con học trung học.”

Tô Vân San có chút nghẹn ngào, hóa ra Tống Vũ Huy có thể đi học trung học là bởi vì có người khác nuôi cậu ăn học, nghĩ đến đây, ánh mắt của bà trở nên đau xót, nước mắt cứ vậy chảy ra “Vũ Huy, mẹ có lỗi với con, mấy năm nay mẹ vốn là muốn về đây thăm con một chút, nhưng mà thật không có cách nào, mấy năm nay lão Trương lâm bệnh nặng, mẹ phải ở lại chăm sóc ông ấy, rồi vướng chuyện làm ăn bên Chiết Giang cũng không đi được, mẹ… mẹ có lỗi với con.”

Tống Vũ Huy nhìn bà khóc, có chút bối rối “Đừng nói như vậy”

“Con nhất định là rất hận mẹ đúng không, là mẹ không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, để con phải chịu nhiều khổ cực.”

“Con không trách người, mấy năm nay con sống rất tốt.” Cậu hiểu rõ, khi cha cậu qua đời, Tô Vân San chỉ mới hơn 20 tuổi, một người phụ nữ còn trẻ như vậy, không thể vẫn ôm cậu ở nhà thủ tiết thờ chồng được, bà có tái giá cũng là điều hợp lý, vì vậy nên cậu vẫn luôn không oán hận bà.

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Tô Vân San ở lại, buổi tối cùng nãi nãi ngủ chung còn Tống Vũ Huy thì cùng gia gia ngủ chung.

Ngày hôm sau, Tô Vân San mang theo nhang khói đi đến mộ phần của cha Tống Vũ Huy bái tế. Ngôi mộ rất đơn sơ, chỉ là một cái gò đất nhỏ cao bằng nửa người, trải qua mười mấy năm vải gió mưa dầm, trên gò đất mọc thưa thớt ra những cây cỏ dại dài, phía trước là một tấm bia đá dựng thẳng.

Tô Vân San quỳ gối trước mộ phần, không nhịn được mà khóc nấc lên, Tống Vũ Huy ngồi ở một bên đốt tiền giấy, nhìn mẹ mình như vậy, trong lòng cũng có chút đau thương.

Tô Vân San dùng khăn tay trong túi xách lau lau nước mắt, nhìn Tống Vũ Huy nói “Lại đây, Tiểu Huy, lại đây khấn đầu cho ba con một cái.”

Tống Vũ Huy thả tiền giấy vàng mả trên tay xuống, bước qua quỳ xuống, dập đầu lạy một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.