Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu

Chương 18: Chương 18: CHƯƠNG 16: Người tới nhà – Rất lịch sự.




Edit: Hà Bạng

Bữa cơm tối đầu tiên sau khi Ninh Noãn Dương gặp mặt “ba mẹ” là tại nhà họ Đỗ.

Vợ chồng họ Ninh và Ninh Vũ Tâm ngồi bên trong phòng ăn rộng lớn của nhà họ Đỗ, trong chốc lát liền cảm thấy choáng váng, tựa như đang ở vườn ngự uyển bố trí lộng lẫy, dưới chân là thảm lông dê Ba Tư đắt tiền, dây hoa uốn lượn, hoa văn hình lá cây uốn cong vòng tròn, thoạt nhìn vô cùng tinh xảo. Bàn ăn dài hơn ba mét, thoang thoảng mùi gỗ dìu dịu. Hai đầu bàn là giá cắm nến bằng bạc soi rõ được cả bóng người, mỗi giá nến đặt một cây nến khắc hơn mười bông ngân hoa bằng bạc.

Trên bàn, chỉ riêng món ăn nguội đã có hơn 20 món, cạnh cột trụ đá khổng lồ bằng cẩm thạch, người phục vụ mặc đồng phục chỉnh tề đứng thành một hàng, chờ chủ nhân sai bảo.

Lưu Mỹ Phượng không hề kiêng dè gắp liền mấy con sò biển ở trên đĩa đặt trước mắt, thịt béo nung núc trên mặt lập tức tỏa sáng chói lóa, bà ta ăn xong một con, bỗng đứng dậy, đưa tay với âu súp ở cách rất xa bà ta trên mặt bàn, cầm lấy cái muôi trong âu múc một muôi Súp gà tơ nấu với súp lơ thật đầy rồi trở về, bỗng có mấy bông súp lơ nho nhỏ rơi rớt vào các đĩa đồ ăn khác.

“Chồng à, ông ăn cái này đi, so với đầu bếp bên khách sạn kia còn ngon hơn nhiều.” Lưu Mỹ Phượng đổ hết cả cái muôi Súp gà tơ vào trong bát Ninh Đại Vĩ.

Mặt Đỗ Ngự Đình không biến sắc, nhưng chân mày đã nhíu lại, quản gia hiểu ý, tiến lên đem tất cả những đĩa đồ ăn vừa bị rớt súp vào mang hết xuống, thay bằng món ăn khác, tất cả các động tác, dường như đều là lặng yên không tiếng động tự giác hoàn thành.

“Cái này ăn ngon đấy.” Ninh Đại Vĩ ăn xong Súp gà tơ nấu súp lơ, đôi đũa liền nhắm thẳng tới đĩa Cánh gà sốt cà chua với ớt xanh ở cách đó không xa, bưng cả đĩa lại gần chỗ của mình, ông ta còn sợ dùng đũa gắp chưa đủ đã nghiền, liền trực tiếp dùng tay bốc, vừa nhè xương gà ra, vừa rung đùi đắc ý: “Ta đã sống nhiều năm như vậy rồi mà còn chưa từng được ăn món nào ngon như như vậy!” Cằm của ông ta gầy teo nhọn hoắt, mặt mũi xanh xao trắng bệch, có thể nhìn ra được là dường như những ngày trước đây đã phải chịu không ít khổ cực.

Lưu Mỹ Phượng lại đứng dậy gắp tiếp một miếng Tôm nõn rán giòn bỏ vào trong bát Ninh Vũ Tâm, còn không quên dặn dò: “Tâm Tâm ăn nhiều một chút, ăn ngon thì mới càng xinh đẹp, càng xinh đẹp thì mới càng…”

“Mẹ!” Ninh Vũ Tâm giận tái mặt, khuôn mặt thoạt đỏ thoạt trắng, sau một hồi im lặng, cô ta khinh bỉ nhìn về phía mẹ của mình: “Mẹ, con tự có tay, kính nhờ mẹ và ba có ăn cái gì thì trông cũng đừng khó coi như vậy.” Cùng loại ba mẹ như bọn họ ăn cơm, thật là quá mất mặt, cô ta chỉ cảm thấy xấu hổ mất hết mặt mũi, cô ta ngẩng đầu nhìn Đỗ Ngự Đình, thấy anh hình như không quá chú ý tới bên này, lúc ấy cô ta mới yên tâm lại.

“Mẹ mày đã ăn như vậy hơn 40 năm rồi, cũng chưa từng thấy mày bảo là khó coi.” Lưu Mỹ Phượng nhướn mày, đưa tay thò ra đôi đũa to thọc vào đĩa Gà hạt điều thái hạt lựu, cho vào trong mồm nhai chóp chép.

Ninh Vũ Tâm lại muốn mở miệng nói mấy câu, nhưng ánh mắt chạm tới Đỗ Ngự Đình đang ngồi bên kia cùng đám người phục vụ đứng sau lưng, đành nhịn xuống mấy lời trong lòng, nhỏ giọng trách móc: “Không biết xấu hổ.”

“Cái con nhóc mất dạy này.” Lưu Mỹ Phượng vứt đôi đũa xuống, bật dậy định xông lên.

“Tâm Tâm, không được nói với mẹ như thế.” Ninh Noãn Dương lên tiếng khuyên bảo.

Ninh Vũ Tâm định giải thích, đột nhiên liền va phải ánh mắt của Đỗ Ngự Đình, đành đem lời trong lòng nuốt xuống, trên mặt nở nụ cười, liên tục gật đầu: “Vâng, chị gái.” Cô ta gắp một miếng Giò thủy tinh đặt vào trong bát Ninh Noãn Dương, chọc cho Ninh Noãn Dương buồn cười đuổi theo.

“Ăn cơm đi!” Giọng nói của Đỗ Ngự Đình vang lên giữa bữa ăn nghe như rất thản nhiên, nhưng khi ánh mắt sắc bén của anh lia qua một lượt tất cả liền khiến cho mọi người không rét mà run, ngụ ý của anh chính là cảnh cáo bọn họ nên biết an phận một chút. Anh quay đầu, nhìn về phía Ninh Noãn Dương, nét mặt đã khôi phục trở lại vẻ dịu dàng: “Bảo bối, mau ăn đi, để nguội ăn sẽ mất ngon.” Đĩa nhỏ đặt trước mặt anh đã đựng đầy gạch cua, anh cầm đĩa chuyển tới trước mặt Ninh Noãn Dương, đưa tay nhận lấy khăn lau mà người phục vụ đưa đến, tỉ mỉ lau sạch sẽ dầu mỡ dính trên tay, động tác ưu nhã khiến người ta phải mở mang tầm mắt.

“Chị gái thật hạnh phúc!” Ninh Vũ Tâm hâm mộ nhìn sự chăm sóc của Đỗ Ngự Đình, đây là người đàn ông ưu tú nhất mà cô ta từng gặp, vừa giàu có đẹp trai, lại còn dịu dàng.

Cuộc sống cẩm y ngọc thực như vậy, khiến cô ta bắt đầu có chút mê muội. Nhưng mà cô ta lại không biết, sự dịu dàng của Đỗ Ngự Đình, chỉ dành riêng cho Ninh Noãn Dương.

………..

Bên trong căn phòng màu hồng, cửa sổ mở toang, tràn đầy ánh sáng.

Ninh Vũ Tâm tóm lấy con thú bông lông nhung màu hồng nhạt nhét xuống dưới mông làm đệm ngồi, tò mò quan sát căn phòng này: “Thật sự là quá đẹp!” Toàn bộ căn phòng là màu phấn hồng, tựa như Thế giới thần tiên màu hồng mà cô ta mơ ước bao lâu, cái bàn, cái ghế, thậm chí ngay cả cửa sổ cũng đều là màu hồng, cô ta len lén cười, bắt đầu tự tưởng tượng mình là chủ nhân của căn phòng này.

“Đều do Đỗ Ngự Đình thiết kế cả.” Ninh Noãn Dương cười ngây thơ, không có một chút toan tính, cô cảm thấy mình và cô em gái này trò chuyện rất hợp nhau, nếu Tâm Tâm sống ở đây, cô sẽ không bao giờ phải thấy nhàm chán.

Ninh Vũ Tâm tự động mở chiếc tủ treo quần áo màu hồng ra, đập vào mắt là từng tầng áo váy và đồ trang sức khiến cho cô ta hoa cả mắt, cô ta lục chỗ nọ đảo chỗ kia, cuối cùng lôi ra một cái váy bồng bằng voan và lụa mỏng màu kem, đứng ra trước gương, ướm thử lên người mình. Trong phút chốc đôi mắt cô ta liền sáng lóa như đèn pha, nếu mặc bộ váy này lên người mình, nhất định là sẽ vô cùng đẹp mắt, suy nghĩ một lát, cô ta nói với Ninh Noãn Dương: “Quần áo của chị thật là đẹp.” Cô ta có để ý thấy, nhiều quần áo treo trên móc còn chưa có xé mác.

“Vậy chị tặng cái này cho em.” Ninh Noãn Dương vô cùng hào phóng, cô vuốt tóc Ninh Vũ Tâm, khen tặng: “Tâm Tâm xinh xắn như vậy, mặc bộ váy này dứt khoát là sẽ rất đẹp.”

Ninh Vũ Tâm lập tức thấy thỏa mãn, cô ta bắt đầu cảm thấy người nên hưởng hết thảy chỗ này phải là mình mới đúng: “Cám ơn chị.” Cô ta cười ngot ngào, xoay người, liên tục lấy từ trong tủ ra mấy bộ váy áo đắt tiền, không ngừng ướm thử trước gương: “Chị ơi, quần áo của em cũng cũ rồi…” Cô ta kéo tay Ninh Noãn Dương làm nũng.

Ninh Noãn Dương cười tươi tắn, mở miệng nói: “Vậy em cứ chọn mấy bộ mà em thích.”

“Cám ơn chị!” Ninh Vũ Tâm nhảy cẫng lên, nhưng trong lòng thầm nghĩ, cô gái này thật là ngu, quần áo đắt tiền như vậy mà cũng tặng cho người khác. Cô ta không chút nương tay nhặt váy áo trong tủ, hợp hay không hợp, cô ta đều lấy hết.

Trên chiếc giường màu hồng, quần áo chất thành một núi nhỏ, đều là quần áo mà Ninh Vũ Tâm chọn, cô ta còn thuận tay cầm luôn mấy cái túi xách hàng hiệu, túi của nhãn hiệu này, cô ta đã mơ ước có từ lâu.

“Chị gái, chị đối xử thật tốt với em.” Ninh Vũ Tâm đảo mắt, nhìn về phía sợi dây chuyền kim cương trên cổ tay Ninh Noãn Dương, thở dài nói: “Thật là đẹp…” Sự tham lam trong mắt cô ta lóe lên, lần này còn chưa kịp đợi Ninh Noãn Dương mở miệng, cô ta đã nắm lấy cổ tay Ninh Noãn Dương, định cởi móc khóa trên lắc tay ra.

“Cái này…” Ninh Noãn Dương rụt tay về, thái độ có chút khó xử, cái lắc tay này là Đỗ Ngự Đình tự tay thiết kế và chế tạo riêng cho cô, anh đã dặn là tuyệt đối không bao giờ được tháo nó xuống.

“Chị!” Ninh Vũ Tâm có chút không vui quay người đi, giọng nói buồn bã, nói: “Chị không thương em một tý nào, ngay cả cái sợi dây xích đeo tay cũng tiếc.”

“Chị…” Ninh Noãn Dương cắn môi, cô không muốn khiến cho Tâm Tâm không vui, nhưng cũng không muốn thấy Đỗ Ngự Đình mất hứng: “Ngày mai chúng ta ra ngoài, em thích cái gì chị cũng mua hết cho em vui được không?”

“Tiểu bảo bối, em đang ở đây làm gì thế?” Đỗ Ngự Đình bước vào cửa, đầu tiên liền nhìn thấy một đống quần áo cao ngất và đủ các loại túi xách, khi anh nhìn thấy thái độ cầu khẩn của Bảo bối nhà mình thì theo hướng mắt của cô anh nhìn sang, ánh mắt lập tức trở nên ác liệt: “Tại sao cô ta lại ở trong này?” Đồ trên giường, thái độ giữa hai người trong phòng, tức thì anh liền hiểu rõ bảy tám phần câu chuyện.

“Chị bảo, bảo là cho em hết chỗ quần áo này.” Ninh Vũ Tâm ấp úng nói. (Lời tác giả: Rõ ràng là ai đó không biết liêm sỉ.)

“Thật sao!” Ánh mắt nghi ngờ hướng tới cô gái đang lo sợ bất an đứng bên giường.

“Ừ.” Cô dùng sức gật đầu.

“Cút ra ngoài cho tôi, từ lần sau nếu như chưa có lệnh của tôi thì không cho phép bước vào.” Đỗ Ngự Đình lôi Ninh Vũ Tâm, vứt ra ngoài cửa, trực tiếp sập cửa phòng lại.

Đỗ Ngự Đình gọi một cuộc điện thoại: “Cho người tới đây thay toàn bộ vật dụng trong phòng của tôi, mang cả quần áo và đồ trang sức tới - mỗi nhãn hiệu 100 bộ, ngay lập tức!” Anh rất ghét trong phòng có hơi thở của người khác, mà càng đáng ghét hơn là có người tới cướp đi sự quan tâm của Ninh Noãn Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.