Edit: Hà Bạng
Đỗ Ngự Đình vội vàng thu đao nhỏ lại vào trong áo, bước nhanh tới nghênh đón: “Bảo bối, sao lại không ngủ thêm chút nữa?” Thần sắc của cô đã khôi phục lại bình thường, tinh thần dường như cũng rất tốt.
Mộ Ngưng Tử lấy khí thể sét đánh không kịp bưng tai đứng dậy đi tới bên cạnh Ninh Vũ Tâm, tay phải khoác lên vai cô ta, nhìn từ phía sau hai người trông như là rất thân thiết. Tay trái cô cầm súng, chống lên bụng Ninh Vũ Tâm, nhỏ giọng uy hiếp: “Cô dám phát ra tiếng, tôi sẽ lập tức lấy mạng cô, đi.” Cô thô bạo lôi Ninh Vũ Tâm đi ra ngoài.
Dù Ninh Vũ Tâm có to gan, cũng không dám lấy tính mạng của bản thân ra để đùa, cô ta bị dọa sợ liền gật đầu lia lịa, tâm không cam tình không nguyện đi theo Mộ Ngưng Tử ra ngoài, nhưng trong chớp mắt trước khi bước khỏi cửa, cô ta bỗng ngoảnh lại phía sau: “Chị…” Cô ta không cam lòng để mình cứ như vậy mà bị kéo đi, Ninh Noãn Dương đã xuống rồi, đang ở cách phía sau cô ta không xa.
“Đàng hoàng một chút cho tôi.” Mộ Ngưng Tử nổi giận, trở tay lấy báng súng đập vào bụng Ninh Vũ Tâm.
“Đau quá!” Ninh Vũ Tâm đau đến tái mặt, giọt mồ hôi lớn như hạt đậu rơi trên mặt.
“Chị Ngưng Tử, Tâm Tâm.” Ninh Noãn Dương trơ mắt nhìn Mộ Ngưng Tử và Ninh Vũ Tâm đi ra ngoài, vẻ mặt khó hiểu lẩm bẩm: “Từ lúc nào mà quan hệ của bọn họ lại tốt như vậy?” Tâm Tâm thế mà không thèm chào hỏi gì cô đã cùng chị Ngưng Tử đi ra ngoài rồi.
“Họ đi dạo phố rồi.” Đỗ Ngự Đình lấp liếm giải thích.
“Việc đó… bọn anh cũng đi trước đây.” An Dật Cảnh và Quý Giản Phàm rất thức thời vỗ vỗ mông vội vàng buông bánh ngọt trong tay xuống, từ trên ghế salong đứng dậy, bỏ chạy lấy người. Nhìn sắc mặt không chút vui mừng của Đỗ Ngự Đình cũng biết, bọn họ là người thừa, cứ đứng mãi ở chỗ này chỉ làm chướng mắt người ta.
“Bye bye, Noãn Noãn!” Trước khi đi An Dật Cảnh vẫn không quên tặng cho Ninh Noãn Dương một nụ hôn gió, nháy mắt mấy cái, làm Đỗ Ngự Đình tức đến nghiến răng, mặt đen như Bao Công.
“Bye bye!” Ninh Noãn Dương cũng vẫy tay theo, lúm đồng tiền như hoa hiện trên khuôn mặt nhỏ. Qua tối hôm qua được nghỉ ngơi, trạng thái của cô đã khôi phục bình thường, cô mặc một bộ váy búp bê màu trắng, tóc dài xõa trên vai, dáng vẻ thật mềm mại.
“Sao lại không nhớ bộc tóc lại thế này?” Nhìn khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của cô, trong lòng Đỗ Ngự Đình bất chợt khó chịu, anh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp hình bầu dục nhỏ màu hồng khảm bạc, mở ra, bên trong là một chiếc dây buộc tóc tết thủ công viền tơ màu hồng. Đôi môi khẽ mím, anh ôm cô vào lòng, ngón tay thon dài khẽ bới bới những sợi tóc tơ, bàn tay ôm lấy mái tóc dài hơi xoăn của cô, động tác vụng về dùng chiếc dây buộc màu hồng viền tơ buộc tóc cô thành một cái đuôi ngựa nghiêng ngả.
“Đây là tự anh làm đó.” Nét mặt của anh thế nhưng xen lẫn chút ngượng ngùng, cuối cùng, lại cảm thấy như vậy phá hỏng hình tượng nghiêm túc của mình, liền thối mặt bổ sung thêm một câu: “Từ sau nhớ buộc tóc gọn lại rồi mới được xuống nhà.”
Dáng vẻ cô xõa tóc, thật sự là vô cùng xinh đẹp, lọn tóc gợn sóng, con người long lanh, đôi môi mềm mại như mỡ đông, cô tựa như nữ thần hoa cỏ, khiến cho người ta không thể dời mắt.
Lúc này, quản gia từ ngoài cửa bước vào, trong tay ông ta xách mất cái túi to, túi nào cũng căng phồng, nhưng thoạt nhìn như rất nhẹ. Ông ta để chúng xuống trước mặt Ninh Noãn Dương. cung kính nói: “Thiếu phu nhân, đây là đồ cô yêu cầu.”
“Cám ơn.” Ninh Noãn Dương cười ngọt ngào, nhanh nhẹn mở túi, đổ tất cả đồ bên trong ra, lập tức trên ghế salong bày đủ các loại gói xanh xanh đỏ đỏ. Ninh Noãn Dương cầm lấy một gói, bóc ra, là khoai tây chiên, cô há miệng nhét vào, khẽ híp mắt thở dài nói: “Ăn ngon quá!” Suốt mấy ngày cô ở chỗ Bùi Thiếu, ăn khoai tây chiên đến nghiện, sáng sớm nay liền dặn quản gia đi mua thật nhiều đem về, nguyên bản là định lừa Đỗ Ngự Đình lén lút ăn thôi, nhưng lại bị anh bắt được rồi.
Đỗ Ngự Đình cau mày nhìn đủ gói xanh đỏ trên bàn trà, đưa tay lật lật tất cả mấy túi nilong nằm trên bàn, toàn bộ thế mà toàn là khoai tây chiên: “Không cho phép ăn nữa!” Anh tự tay lấy lại gói khoai tây chiên trong tay Ninh Noãn Dương, ném vào trong thùng rác. Ngoảnh đầu nhìn lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lã chã chực khóc, trong lòng anh hoảng hốt, nhưng vẫn cố cứng lòng cứng dạ sưng mặt lên nói: “Anh nhớ là anh đã nhắc rất nhiều lần, không cho phép ăn mấy loại đồ ăn không tốt cho sức khỏe.” Mặc kệ cô muốn cái gì, nói cái gì, anh cũng đồng ý vô điều kiện, cho nên lá gan của cô càng ngày càng phát tướng, càng lúc càng không để lời của anh vào trong mắt.
Lần trước, cô ăn kem lạnh liền bị tiêu chảy, anh bắt đầu cấm chỉ cô ăn những loại thức ăn không có dinh dưỡng này, cứ mỗi lần cô ăn đồ ăn vặt sẽ lại không chịu ăn cơm.
“Nhưng ăn rất ngon mà!” Có lẽ là chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Đỗ Ngự Đình như vậy, nét mặt Ninh Noãn Dương có chút bướng bỉnh, cô cướp lấy mấy túi khoai tây chiên trên bàn, vội vã cuống cuồng giấu vào phía sau, bĩu môi nhỏ giọng nói: “Nhưng mà khoai tây chiên ăn rất ngon! Chồng, anh đừng có hẹp hòi như vậy chứ! Bùi Thiếu ngày nào cũng mua khoai tây chiên cho em…”
Lời còn chưa nói hết, lửa giận của Đỗ Ngự Đình đã thiêu vạn trượng: “Không mua khoai tây chiên cho em thì là hẹp hòi? Noãn Noãn, em nói xem, có cái gì mà anh không mua cho em không, trừ mấy cái loại đồ ăn rác rưởi không tốt cho sức khỏe này.” Không thể chấp nhận nhất chính là, cô thế mà lại đem anh đi so sánh với cái tên họ Bùi đã bắt cóc cô đi, đây quả thực chính là muốn để cho anh ghen tỵ đến phát điên mà.
“Em không có ý đó!” Cảm nhận được sự giận dữ sôi trào của anh, Ninh Noãn Dương bối rối, cô cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, cũng không phải là cố ý: “Em, chỉ muốn nói là Bùi Thiếu…” Cô nhỏ giọng ngập ngừng nói, dáng vẻ một cô vợ nhỏ yếu ớt, Đỗ Ngự Đình tức giận vẫn thật là kinh khủng.
“Không cho nhắc đến anh ta, cũng không cho nhớ đến anh ta, có nghe hay không?” Đỗ Ngự Đình đột nhiên tóm lấy hai vai của cô, điên cuồng lắc lắc, ác độc gầm gừ. Anh vừa ghen tỵ vừa sợ, ghen tỵ là vì Noãn Noãn thế mà lại nhắc tới tên đàn ông đã bắc cóc cô ấy đi, sợ là trong lòng cô sẽ có người khác.
Quản gia đứng ở một bên, không biết nên tiến lên khuyên can hay là vẫn nên tranh thủ thời gian mà tránh đi.
Ninh Noãn Dương lập tức bị dọa sợ ngu người, cô rụt rụt bả vai, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi: “Em…” Hàm răng trắng cắn cắn môi dưới, cô thận trọng di chuyển thân thể chui rúc vào chỗ ghế salong phía cuối cùng chỗ cách anh xa nhất, dáng vẻ hung dữ của anh thật đáng sợ!
“Em sợ anh?” Hành động nho nhỏ kia của cô tức thì chọc giận anh, sắc mặt Đỗ Ngự Đình trầm xuống, con người sa sầm bừng bừng lửa, anh gồng mình áp chế sự giận dữ, dịu dàng nói: “Tới đây, Bảo bối, đến chỗ anh nào!” Anh vẫy gọi.
“Em không…” Ninh Noãn Dương lắc đầu, nhìn thấy anh giơ tay, bị sợ liền tiếp tục lùi về phía sau, cô đột nhiên che đầu: “Đừng đánh em, đừng đánh em…” Cô cầu xin.
“Em cho là anh sẽ đánh em?” Đỗ Ngự Đình nhíu mày, kinh ngạc một hồi, tại sao cô có thể nghĩ như vậy? Anh tuyệt đối không nỡ đánh cô. Anh đành phải ôn hòa bảo đảm: “Tiểu quai quai, anh sẽ không đánh em, mau lại đây.” Anh mở rộng vòng ôm trong ngực, ý bảo cô tiến vào.
“Không đâu…” Giọng nói của cô mang theo tiếng nức nở rõ ràng, khuôn mặt nhỏ vì chịu ấm ức mà nghẹn đến đỏ bừng, cô sụt sùi lên án: “Anh sẽ đánh em.” Nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của anh, cô liền sợ hãi không dám đến gần.
“Anh bảo đảm sẽ không đánh em, có được không?” Đỗ Ngự Đình đau đầu, làm sao anh có thể đánh cô được, dù cô chỉ rơi một sợi tóc cũng sẽ khiến anh đau lòng cả buổi sáng, chứ đừng nói là đánh: “Cục cưng, anh sẽ không đánh em đâu.” Anh hơi tiến lại gần.
“Anh tránh ra…” Nhìn thấy anh tiến tới, Ninh Noãn Dương lại lùi tiếp về phía sau thêm một chút, cũng may là ghế salong rất lớn, đột nhiên, cô bật dậy, đang lúc Đỗ Ngự Đình cho là cô định quay về bên anh, cô lại nhặt lấy chiếc dép màu hồng có hình ngộ nghĩnh trên đất, ném lạch cạch về phía Đỗ Ngự Đình, lựa khe hở lúc Đỗ Ngự Đình cản mấy chiếc dép, cô nhấc chân chạy biến ra ngoài.
“Noãn Noãn.” Đỗ Ngự Đình kinh hãi, chạy ra ngoài theo.