Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu

Chương 39: Chương 39: Chương 37: Không được mua mỳ ăn liền Gấu Nhỏ.




Editor: G.O

Ngày thứ nhất đi làm, Ninh Noãn Dương liền chủ động xin đi xúc tiến thương mại(*) để thúc đẩy tiêu thụ. Mà người quản lý của công ty bên kia, bởi vì đã có Đỗ Ngự Đình dặn dò, nhất định phải khiến cho vị thiếu phu nhân này đi chịu khổ, để cho cô biết khó mà lui, người quản lý nghe vậy cũng vui vẻ nhẹ nhõm, vội vàng đồng ý ngay cho cô đi quảng bá sản phẩm. Đặt một vị tổ tông ở trong công ty như vậy, lại không phải lúc nào cũng được tùy ý sai bảo, luôn phải đối xử thận trọng như ở trong cung, đổi lại là ai thì cũng lo sốt vó thôi.

(*)Xúc tiến thương mại: là hoạt động thúc đẩy, tìm kiếm cơ hội mua bán hàng hoá và cung ứng dịch vụ, bao gồm các hoạt động như khuyến mại, quảng cáo, trưng bày, giới thiệu hàng hoá, dịch vụ, hội chợ và triển lãm.

Bên ngoài tòa nhà cao ốc Kim Đế đồ sộ, chính là nơi chuyên để các nhà sản xuất đến xúc tiến thương mại.

Ninh Noãn Dương một thân mặc cái đầm vải mềm màu vàng, tóc cột đuôi ngựa, phía trước người khoác cái tạp dề viền ren hoa, đang đứng trước sân của tòa nhà cao ốc, cố gắng phấn đấu để trở thành một nhân viên tốt. Trên eo cô đu theo một cái loa nhỏ, đặt cái micro ngay bên môi: “Mọi người đi ngang qua đừng bỏ lỡ cơ hội, mau tới nếm thử, nhìn qua một chút, mỳ ăn liền Gấu Nhỏ, vị dưa chua, chua chua đã nghiền.” Cô ra sức lôi kéo từng vị khách đi ngang qua, những lời cô vừa nói là từ tối hôm qua cô đã suy nghĩ rất lâu mới ra được.

Bây giờ chỗ làm của cô là ở một công ty sản xuất mỳ ăn liền, nhiệm vụ chủ yếu của cô chính là phụ trách mảng quảng cáo mỳ ăn liền mang hương vị mới, vì vừa vào làm nên ý chí chiến đấu của cô rất lớn, chỉ một lòng muốn lập ra thật nhiều thành tích, khiến Đỗ Ngự Đình lau mắt mà nhìn cô.

“Ngay ngày hôm nay, mỳ ăn liền vị dưa chua đang có chương trình khuyến mãi, chỉ 50 nguyên một thùng, mọi người mau tới xem…” Ninh Noãn Dương mất thời gian rất lâu, để bày biện ra quầy hàng quảng cáo trông rất bắt mắt. (50 nguyên là 50 nhân dân tệ á xấp xỉ 160k vnđ)

“Chị gì ơi, mời vào mời vào, có thể nếm thử rồi mua.”

“Anh trai, mua đi mua đi vừa rẻ vừa ngon!”

“Em gái xinh đẹp này. . . . . .”

Mỗi một vị khách đi ngang qua đều nhìn lướt vào quầy hàng của cô, xong rồi bỏ đi luôn.

Mặt trời đã lên cao, Ninh Noãn Dương rao đến khàn cả giọng, mà chỉ có bán ra được ba gói mì ăn liền, từ buổi sáng đến giờ cô chưa được uống miếng nước nào, cổ họng như muốn nứt ra rồi, nhưng quầy hàng chỉ có mỗi một mình cô trông, có khát cũng không thể rời đi được, ngộ nhỡ ai đến muốn mua mỳ thì phải làm thế nào?

“Nóng quá!” Cô đưa tay lau đi mồ hôi đang chảy lấm tấm trên trán, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng vì say nắng, quản lý của cô cũng thật keo kiệt, những quầy hàng khác xung quanh đều có ô bạt che nắng, phía trên còn in logo của chính công ty mình, nhưng bọn họ thì sao ngay cả một tấm bạt cũng không có.

Nhìn bên trong quầy hàng của mình còn chất đầy từng thùng từng thùng mỳ, nửa ngày mới bán được có ba gói, tâm trạng của cô không khỏi có chút như đưa đám, đứng suốt từ sáng đến giờ, hai chân của cô đã muốn rã ra rồi.

Một góc khác của tòa nhà Kim Đế nơi khúc rẽ, một hàng những người đàn ông đeo kính mát mặc vest đen trông như dân xã hội đen đang đồng loạt đứng, mỗi một vị khách đi ngang qua chỗ đó, đều sẽ được người đàn ông đứng ở đầu hàng đút cho tờ 100 nguyên mệnh giá lớn, và người đứng thứ hai với vẻ mặt hung ác quát lên: “Không được mua mỳ ăn liền của công ty Gấu Nhỏ.”

Vừa thấy đám người như xã hội đen này, ai ai đi đường cũng đều nhận lấy tiền rồi liền chạy ra xa, chỉ sợ chọc phải phiền phức không cần thiết, nào còn có ý định đi mua cái gì nữa.

“Sao chẳng có ma nào đến mua nhỉ?” Ninh Noãn Dương đau khổ lẩm bẩm, đứng xổm xuống xoa bóp tay chân, sổ sách ghi chép gì đó đã bị cô ném sang hết một bên.

“Tôi muốn mua mỳ.” Tờ 100 nguyên được đưa tới trước mặt Ninh Noãn Dương, tức thì hai mắt cô như đèn pha tỏa sáng, hấp ta hấp tấp gật gật đầu: “Dạ, xin quý khách chờ một chút.” Cô vụng về khom lưng để lấy thùng mỳ lên.

“A, Ninh Noãn Dương, là em à!” Giọng cười nhạo báng vang lên bên tai, tiền cũng bị rút trở về.

Ninh Noãn Dương ngẩng đầu, lại là Thẩm Nguyệt Nhi, cô ta diện một thân váy đen cao quý, trang điểm trông rất quyễn rũ, “Không phải chị muốn mua mỳ ăn liền sao? Lấy tiền ra đi.” Ninh Noãn Dương chỉ muốn bán hết số mỳ này thôi, không có tâm tình đi soi mói cái vẻ mặt giễu cợt của Thẩm Nguyệt Nhi. Cô cố sức chuyển hai thùng mỳ ăn liền lên, bỏ vào túi xách, “100 nguyên tất cả.”

Thẩm Nguyệt Nhi cười một tiếng khinh thường, thò bàn tay với những móng tay sơn màu đỏ chót vào ví da, rút ra hai tờ 100 nguyên, phất phất mấy cái trước mặt Ninh Noãn Dương, “Không phải trước khi mua còn có thể nếm thử sao? Làm giúp chị một gói, xem thử một chút xem mùi vị như thế nào, nếu ngon, chị sẽ mua thêm hai thùng nữa.”

Mặc dù cực kỳ không tình nguyện, nhưng Ninh Noãn Dương vẫn cặm cụi lấy một gói mỳ, “Không thành vấn đề, xin chờ một chút!” Cô xé bao ra bỏ mỳ vào tô, thả gia vị, rót nước nóng, đậy nắp, một bát mỳ ăn liền rất nhanh sẽ hoàn thành.

“Đã chín, mời dùng.” Hai tay Ninh Noãn Dương bê tô mỳ ăn liền, đưa cho Thẩm Nguyệt Nhi.

“Noãn Dương nha, thật không nhìn ra em còn có tay nghề tốt đến như vậy.” Thẩm Nguyệt Nhi che miệng, thò tay nhận lấy tô mỳ ăn liền, chợt bàn tay run run hạ xuống, nước mỳ nóng hổi, văng đến trên tay Ninh Noãn Dương, “Ai ui, thật xin lỗi, tay chị bị run.” Thẩm Nguyệt Nhi rút tay ra, cả tô mỳ bị đổ hết xuống đất, trong quầy hàng tràn lan nước mỳ.

“Không sao.” Biết rõ là Thẩm Nguyệt Nhi cố tình làm khó cô, nhưng Ninh Noãn Dương vẫn đành phải nhịn xuống cơn tức này, không sao hết, thành tích bán hàng phải được ưu tiên lên hàng đầu, những cái khác có hay không không quan trọng, “Cám ơn chị đã mua hàng! Đây là bốn thùng mỳ ăn liền, tất cả 200 nguyên.” Ninh Noãn Dương cười đến núm đồng tiền tươi như hoa, đặt mấy thùng mỳ ăn liền ở trước mặt Thẩm Nguyệt Nhi.

Trong mắt Thẩm Nguyệt Nhi lóe lên một tia kinh ngạc, “Hừ ——” Cô cao ngạo hừ lạnh một tiếng, tiền mặt trong tay giống như đang bố thí vứt ở trước mặt Ninh Noãn Dương, “Không phải chỉ là 200 đồng thôi sao?”

Ninh Noãn Dương nhận lấy tiền, cầm lên cây chổi đang dựng ở một bên quét quét bãi mỳ bị đổ ra đất, “Thật xin lỗi, phiền chị nhường đường một chút.” Tiền vừa nắm trong tay, thái độ tươi cười lúc nãy của Ninh Noãn Dương đã biến mất, cây chổi của cô thẳng tắp hướng tới nơi Thẩm Nguyệt Nhi đang đứng quét lia lịa, “Tránh ra, tránh ra, không nhìn thấy tôi đang quét “vật rác rưởi” này đi hả!” Cây chổi thỉnh thoảng cứ xẹt qua xẹt lại mu bàn chân của Thẩm Nguyệt Nhi.

Thẩm Nguyệt Nhi đi đôi giày cao gót khoảng 15 phân, né trái né phải, vừa muốn tránh cây chổi của Ninh Noãn Dương, vừa muốn tránh khỏi bãi mỳ bị đổ lúc nãy, “Ninh Noãn Dương, cô cố ý!” Thẩm Nguyệt Nhi tối sầm mặt nhìn Ninh Noãn Dương, bộ dáng cực kỳ tức giận.

“Đúng rồi, đây chính là tôi cố ý đó.” Ninh Noãn Dương cười ngọt ngào, nhấc lên cây chổi bẩn thỉu: “Thẩm tiểu thư, nếu cô không đi, bây giờ tôi liền bắt đầu muốn quét hết cái sân này rồi.”

“Được, được, cô điên rồi.” Thẩm Nguyệt Nhi tức muốn nổ phổi, nhưng cũng không thể làm được gì, đành phải quay người rời đi.

Phía sau lưng, Ninh Noãn Dương lại gọi cô, “Thẩm tiểu thư, mỳ ăn liền của cô.”

Thẩm Nguyệt Nhi sững người, lại phải quay ngược lại xách theo bốn thùng mỳ ăn liền, bước trên đôi giày cao gót vênh váo rời đi. Khi lướt qua một bà lão ăn xin bên đường, cô kiêu ngạo ném xuống cho bà ta hết bốn thùng mỳ ăn liền: “Tiện nghi cho bà.”

Không nghe bà lão đằng sau nói lời cám ơn, cô ngồi thẳng vào một cái xe ô tô đỗ bên cạnh nghênh ngang rời đi.

Trên xe, một người đàn ông đeo kính đen đang thu lại cái máy ảnh.

“Đưa đây, cho tôi nhìn một chút.” Thẩm Nguyệt Nhi đưa tay, vẻ mặt ngạo mạn.

Trong tấm hình, chính là cô đang xách theo mấy thùng mỳ biếu cho bà lão ăn xin, hình ảnh chụp rất tốt, khoảng khắc cô nở nụ cười nhìn rất thân thiện.

“Chụp hình không tệ.” Cô hài lòng gật đầu. “Ngày mai anh đưa tin với tiêu đề là —— Hành động đẹp của diễn viên Thẩm Nguyệt Nhi đã cứu đói bà lão ăn xin bên đường.” Đưa ra chiêu bài từ thiện này, mong rằng hình ảnh của cô sẽ được đánh bóng hơn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.