Editor: G.O
Bởi vì rất đau lòng cho Ninh Noãn Dương khi thấy cô quá vất vả đứng bán hàng nguyên cả ngày, nên Đỗ Ngự Đình đã hạ xuống “Lệnh cấm tiệt”, phải để cho cô đến một gói mỳ ăn liền cũng không bán ra được, sớm diệt tận gốc tất cả tham vọng của cô, làm sao chỉ để cho cô toàn tâm toàn ý ở yên trong nhà làm một người vợ ngoan ngoãn là được rồi.
“Mỳ ăn liền Gấu Nhỏ, vị dưa chua, mọi người ơi tới nếm thử một chút!” Sau mấy ngày liên tiếp buôn bán ảm đạm đến nỗi doanh số bán hàng không thu được một đồng, Ninh Noãn Dương khóc không ra nước mắt, tiếng rao của cô cũng càng lúc càng nhạt dần, “Mỳ ăn liền. . . . . .” Mặc kệ cô có rao như thế nào mời chào ra sao đi chăng nữa khách hàng đi ngang qua cũng không thèm liếc mắt nhìn cô một cái, vào lúc nãy, cô lười biếng nằm nghỉ ở một góc trong quầy hàng, trơ mắt nhìn một hãng mỳ ăn liền khác bầy gian hàng ngay ở đối diện khách ra vào nườm nượp, “Người lạ ơi đến mua hộ tôi một gói đi! Một gói thôi cũng được!” Cô thầm than ở trong lòng, khuôn mặt nhỏ bé nhăn nhúm như đưa đám, ngày ngày cô đứng trực ở chỗ này nhưng ngay cả một gói mỳ cũng không bán ra được, tuy quản lý của cô không nói gì, nhưng cô lại cảm thấy rất ngại.
Chỉ còn cách cuối cùng, chính mình hôm nay tự mua mấy gói về nhà nấu lên ăn là xong.
“Mỳ ăn liền Gấu Nhỏ. . . . . .”
“Thương hiệu mỳ ăn liền tốt nhất, hôm nay có khuyến mãi đặc biệt với rất nhiều ưu đãi. . . . . .”
Cô vừa mới cất tiếng rao như mọi khi thì bên gian hàng trưng bày đối diện với cái tên “Mỳ ăn liền Tây Thi” cũng lập tức tăng thanh âm lên, giống như là đang cố ý cạnh tranh với cô vậy.”Mỳ ăn liền Tây Thi” người cũng như tên, một hàng những nữ nhân viên xinh đẹp ăn mặc mát mẽ áo màu bạc sáng óng bó sát ngực tạo khe sâu như mời như gọi ai đó hãy nhảy xuống đi, váy cũng ngắn cũn cỡn, đồng thanh lên tiếng mời chào khách qua đường, lập tức đưa đến một bó lớn người tới vây xem.
Ninh Noãn Dương nhìn lại bộ đồ mình đang mặc, lại nhìn một chút toàn thân trang phục của mấy cô nhân viên bên kia, bắt đầu suy tư tự hỏi, là chính mình không đúng khi ăn mặc thế này để bán hàng ư? Tuy cái đầm màu trắng dài qua gối của mình là hàng hiệu, nhưng có phải hay không kiểu dáng này quá mức bình thường, nếu như mặc mấy cái váy nào ngắn hơn một chút có thể hay không sẽ buôn bán tốt hơn?
Bên trong quán cà phê ở con đường đối diện, một người đàn ông nhìn rất cao quý thanh lịch đang ngồi nhâm nhi ly cà phê đen, ánh mắt dịu dàng đang nhìn chăm chú qua cửa kính thẳng đến cái gian hàng vắng tanh ở ngay phía trước, trông thấy vẻ mặt như đưa đám của cô gái nhỏ, khóe môi của anh khẽ nhúc nhính giương lên một đường cong hoàn mĩ.
“Thiếu gia, hôm nay cũng giống như mấy ngày trước, thiếu phu nhân đến một gói mỳ cũng không bán ra được!” Vệ Dực làm rất tốt nhiệm vụ của mình, chính là báo cáo “chiến tích” ngày hôm nay của Ninh Noãn Dương, anh đường đường là một trợ lý cao cấp nhất của D. S thế nhưng lại bị bắt đi đảm nhiệm việc trinh thám như kẻ đeo bám vậy. Buổi sáng, anh mặc một bộ đồ thú bông dày cộm để hóa trang diễn trò, chơi đùa với trẻ em, anh hay đi qua lại quầy hàng của Ninh Noãn Dương để tiện theo dõi cho đến tận giữa trưa, vì thế tình trạng buôn bán như thế nào của cô đều nằm hết trong lòng bàn tay anh.
“Rất tốt!” Đỗ Ngự Đình hài lòng gật đầu, mặc dù anh không muốn nhìn thấy khuôn mặt ủ rũ của cô mỗi lần về tới nhà, nhưng bây giờ anh phải càng sớm càng tốt chấm dứt đi ý định làm nữ doanh nhân của cô, anh không muốn nhìn thấy cô quá lao tâm cực khổ. Sau vài ngày đi làm, không biết cô chịu ảnh hưởng của ai, ngay cả chuyện ăn uống cũng hấp ta hấp tấp chỉ ghé đại vào những quán ăn bên đường qua loa húp bát mỳ cho xong bữa, cô còn lấy cớ là ăn mỳ vừa rẻ vừa tiện. Mấy ngày trôi qua, khuôn mặt trông đã nhỏ nhắn của cô hiện tại nhìn đến còn gầy hơn trước nữa, lòng anh xót lắm, chỉ còn cách sai người ra giá cao mua đứt một quán ăn bên đường ngay chỗ tòa nhà cao ốc, để cho họ chuyên nấu những món ăn bổ dưỡng chất lượng và hợp với khẩu vị của cô, sau đó còn phải vờ bán cho cô với giá tiện nghi mà còn không để cho cô nghi ngờ nữa.
“Thiếu gia, xế chiều hôm nay, anh có cuộc hẹn cùng tổng giám đốc Trương đánh golf.”
“Được rồi, chuẩn bị xe đi!”
“Vâng!”
Vì buôn bán quá ế ẩm, nên Ninh Noãn Dương định chui vào quầy hàng nằm nghỉ một chút, trong lúc mơ màng, lại nghe loáng thoáng có ai đó gọi tên cô.
“Noãn Dương!”
Ninh Noãn Dương ngẩng đầu, nhất thời hai mắt sáng lên: “Tử Huyên!” Cô vui vẻ đứng lên: “Tử Huyên, làm sao cô lại ở đây?” Dù thế nào cô cũng không nghĩ ra, lại có thể gặp được Nhâm Tử Huyên ở chỗ này.
Nhâm Tử Huyên để tóc ngắn đến vai, tạo cho người nhìn có vẻ gì đó rất ngọt ngào đáng yêu, cô tặc tặc lưỡi cười một tiếng: “Tôi cùng với một người bạn ra ngoài dạo phố, cô chờ một chút, để tôi gọi anh ấy đến đây cho cô xem, trai đẹp đấy!”
Nhâm Tử Huyên vội vã chạy đi, chỉ trong chốc lát đã quay trở lại, bên cạnh còn dẫn theo một người đàn ông.
“Bác sĩ Lục, đây là người mà lần trước em đã nói tới - Ninh Noãn Dương.” Hai má Nhâm Tử Huyên ửng đỏ bẽn lẽn nhìn qua khuôn mặt của người đàn ông cao lớn bên cạnh, rồi chạy qua khoác tay lên vai Ninh Noãn Dương, “Noãn Dương, đây là vị bác sĩ trẻ tuổi và ưu tú nhất của bệnh viện chúng mình, Lục Tử Viễn.” Cô nháy mắt, ghé miệng bên tai Ninh Noãn Dương nhỏ giọng thầm thì: “Sao? Thấy thế nào? Nhìn rất đẹp trai hả!”
“Bác sĩ Lục, xin chào, tôi là Ninh Noãn Dương.” Ninh Noãn Dương cười ngọt ngào, lộ ra hai hàng răng trắng đều thẳng tắp, cười đến hết sức là đáng yêu…
Ánh mặt trời xế chiều chiếu xiên qua từng kẽ lá đổ bóng thật dài xuống mặt đất, từng cơn gió nhè nhẹ thổi bay lơ xơ xuyên qua từng kẽ tóc cô gái đang đứng trước mặt.
“Y Y ——”
Thanh âm người nọ khô khốc, mặt mũi không hình dung nổi nhìn thẳng không chớp mắt đến khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc đang đứng phía đối diện đến mơ hồ.
“Y Y, Y Y, em còn sống, em trở lại rồi?” Anh đưa tay kéo lấy cô, ôm thật chặt cả người cô vào trong ngực mình, giống như anh đang dùng hết toàn bộ sức lực đi níu kéo lấy người quan trọng nhất của cuộc đời mình ra khỏi tay tử thần vậy.
“Bác sĩ Lục, anh. . . . . .” Ninh Noãn Dương kinh ngạc, muốn đẩy ra, nhưng anh ôm chặt quá, cô lúng túng không biết làm sao đành nói: “Anh nhận lầm người rồi, tôi không phải là Y Y, tôi tên Ninh Noãn Dương.”
“Lục Tử Viễn, anh mau buông tay ra! Anh đang làm cho Noãn Dương sợ đó.” Nhâm Tử Huyên muốn tách hai người ra, cô cố dùng hết sức cũng không lay động được gì, anh dùng sức quá lớn, căn bản kéo bất động.
“Không phải, em không phải là Ninh Noãn Dương, em chính là Y Y, Lăng Y Y.” vẻ mặt Lục Tử Viễn một mảng dịu dàng, đáy mắt cũng tràn đầy sự cố chấp: “Em là Y Y, Y Y, Y Y.” Anh rúc đầu bên tai cô khẽ gọi, cái cảm giác bị mất đi nhưng có thể tìm về được tràn đầy trong tâm trí, anh biết, Y Y không có chết, cô sẽ không chết, cô đã hứa qua sẽ chờ anh trở về.”Em không gạt anh, anh biết mà.”
“Lục Tử Viễn, anh mau buông tay, cô ấy không phải là Lăng Y Y, anh nhìn rõ lại đi, cô ấy đã kết hôn rồi, anh làm như vậy không hay đâu.” Nhâm Tử Huyên vừa bực vừa giận, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải hô to: “Anh nhanh bỏ tay ra..., bị người khác nhìn thấy thì không tốt đâu.”
“Em đã kết hôn?”
Sắc mặt của Lục Tử Viễn tái nhợt đi mấy phần, bàn tay anh đang ôm cô chán nản buông ra, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, lắc đầu, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng cảm thấy quá sức: “Y Y, em đã nói sẽ chờ anh mà.”
Trước khi anh ra nước ngoài, cô đã nói, sẽ chờ anh trở về.
“Thật sự tôi không phải là Y Y.” Ninh Noãn Dương đau đầu không biết nên giải thích ra sao, trong lòng cũng tràn đầy bực bội, cô thật sự giống cái người Lăng Y Y gì đó sao?
Nhưng mà, cô mặc dù cảm thấy hành động của Lục Tử Viễn có chút vô lễ, có vẻ bất lịch sự, nhưng cảm giác của cô có vẻ không có gì là bài xích đối với người lạ cả.
“Không phải là Y Y?” Lục Tử Viễn vẻ mặt hoài nghi lẩm bẩm, “Cô có nhận ra vật này không?” Anh lấy ra một cái vòng đeo tay làm bằng dây thừng màu đỏ bện lại, anh luôn mang theo cái vòng tay này, nó được cất ở trong túi áo màu xanh dương phía trước ngực anh, có thể nhìn ra nó rất quan trong đối với anh.
“Đây là sợi dây bện tôi để lại cho Tử Huyên mà.” Ninh Noãn Dương liếc mắt nhận ra cái vòng tay này, là sau khi cô tỉnh lại vẫn đeo trên tay mình.
Lục Tử Viễn kinh ngạc nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, thật gian nan mới lên tiếng: “Đây chính là cái vòng đeo mà chính tay tôi đã bện để tặng cho Y Y nhân dịp sinh nhật mười tuổi của cô ấy, cô ấy vẫn luôn đeo ở trên cổ tay, cho tới bây giờ vẫn chưa từng tháo xuống lần nào.” Hình dáng của cái vòng tay này, là tự tay anh bện thành, làm sao anh có thể nhận lầm được?
Anh còn nhớ rõ năm ấy chính anh đã đeo cái vòng bện lên tay cô, anh còn đùa với cô ấy đây là vật đính ước giữa hai người, nhận rồi thì sau này phải gả cho anh.
Cô không chút do dự, một tiếng đồng ý xuống.
“Làm sao có chuyện như vậy được? Đây là vật mà chồng tôi đã tặng cho tôi mà.” Ninh Noãn Dương chu môi, thò tay ra: “Trả lại cho tôi.”
Trên ngón áp út của cô, chiếc nhẫn kim cương phản xạ lại ánh nắng mặt trời chói chang, chiếu thẳng vào tầm mắt của anh như một cái đinh ghim thẳng vào tim.
Đôi môi Lục Tử Viễn run rẩy như không thể khống chế được, thận trọng nắm thật chặt sợi dây đeo vào trong lòng bàn tay.
Rốt cuộc, trên mặt anh cũng khôi phục lại được một chút huyết sắc(*), anh cúi đầu cười một cách đau đớn: “Xin lỗi. Có lẽ là tôi đã nhận lầm người rồi.”
(*)Huyết sắc (Huyết: máu, Sắc: màu sắc): màu sắc của máu.