Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu

Chương 46: Chương 46: Chương 44: Anh biết Ninh Noãn Dương ăn cơm cùng với ai không




Chiếc xe Veyron màu trắng đậu trước công ty D.S, nhìn thấy người đàn ông từ cửa công ty đi ra, tài xế khom lưng, mở cửa xe một cách cung kính.

Điện thoại di động trong túi Đỗ Ngự Đình reo lên, anh lấy điện thoại ra, là tin nhắn Noãn Dương gửi: Chồng, hôm nay em ăn cơm cùng đồng nghiệp, ăn xong sẽ về nhà, không cần đến đón em đâu!

Cuối tin nhắn còn có một khuôn mặt nghịch ngợm tươi cười, Đỗ Ngự Đình lắc đầu, khóe miệng nở một nụ cười mỉm khó phát hiện ra. Sau khi đi làm hình như cô còn bận hơn anh, ban ngày vội đi làm, gần đây sau khi tan làm lại ăn cơm cùng đồng nghiệp, điều này làm cho anh bắt đầu thấy ghen tị với đồng nghiệp của cô.

Anh ngồi vào trong xe, cô không trở lại, anh liền tới khách sạn ăn qua loa chút đồ, đợi điện thoại của cô, tới đón cô rồi cùng về nhà.

“Đỗ Ngự Đình, đợi một chút!” Một người từ trên chiếc xe nhỏ màu đỏ đằng xa vội vã chạy xuống, là Ninh Vũ Tâm, cô mang giày cao gót, dùng chân chặn cửa xe sắp đóng lại của Đỗ Ngự Đình, “Tôi có việc nói với anh.”

Đỗ Ngự Đình giận tím mặt, vệ sĩ tiến lên kéo Ninh Vũ Tâm: “Ninh tiểu thư, xin mời đi, nếu không đừng trách chúng tôi vô lễ.”

“Đỗ Ngự Đình, anh không cho tôi nói anh sẽ hối hận.” Nghe thấy âm thanh khởi động xe, Ninh Vũ Tâm lớn tiếng hét lên: “Đỗ Ngự Đình, anh biết Ninh Noãn Dương ăn cơm cùng ai không?” Cô đi ăn cơm ở một tiệm ăn nhỏ, đúng lúc thấy được một màn thú vị, còn lấy điện thoại chụp hình, cố ý rửa hình ra.

“Cô có ý gì?” Đỗ Ngự Đình xuống xe, sắc mặt càng âm trầm hơn, ý bảo vệ sĩ buông Ninh Vũ Tâm ra.

Ninh Vũ Tâm đắc ý ngẩng đầu lên, lấy một xấp hình từ trong túi xách màu xanh ngọc chói mắt ra, “Anh nhìn cho kỹ, Ninh Noãn Dương đang ăn cơm cùng người đàn ông khác.”

Đỗ Ngự Đình cầm lấy hình, xem qua từng cái, sắc mặt càng âm trầm hơn nữa, trong bức ảnh, Ninh Noãn Dương ngồi bên cạnh bàn ăn, người đàn ông bên cạnh cô cười gắp thức ăn cho cô.

“Những tấm hình này từ đâu ra?” Sắc mặt anh âm trầm nhìn Ninh Vũ Tâm..

“A…Là…” Ninh Vũ Tâm ấp úng một lúc, cô cố gắng bình tĩnh nói: “Dù sao hình này là thật.”

“Cút ——”

Hình từ trong tay rơi xuống lả tả.

Đỗ Ngự Đình lạnh mặt, Ninh Vũ Tâm bị làm cho hoảng hốt, mang giày cao gót lảo đảo lui về sau mấy bước, vội vã chạy về xe của mình, lái xe rời khỏi.

“Thiếu gia, chuyện này. . . . . .” Vệ sĩ tiến lên, cúi xuống nhặt từng tấm hình lên.

“Đi thăm dò, tra quán ăn này, và người này nữa.” Đỗ Ngự Đình lấy một tấm hình trong đó ra, người trong hình chính là Lục Tử Viễn, mà bối cảnh sau lưng anh là một mảng trúc xanh trồng trên sàn. “Nửa tiếng sau, tôi muốn có kết quả.”

Đây cũng là bối cảnh của một quán ăn nào đó.

“Vâng” Vệ sĩ vội vã cầm hình rời đi.

Lông mày Đỗ Ngự Đình nhíu chặt lại, Noãn Dương, là em đang gạt anh, hay là Ninh Vũ Tâm đang nói dối.

Anh bằng lòng tin tưởng cô, mà không phải là Ninh Vũ Tâm, nhưng tại sao, lo lắng trong lòng lại càng ngày càng rõ ràng.

Noãn Dương, đừng gạt anh. Nếu như ngay cả cô cũng gạt anh, nếu như ngay cả cô cũng không tin được, như vậy trên đời này còn ai đáng để anh tin tưởng.

Hai tay đặt hai bên người nắm lại thành nắm đấm, anh mím chặt môi, vẻ mặt nghiêm trọng.

. . . . . .

Xe màu bạc chạy băng băng dừng lại dưới chân núi dừng lại, Lục Tử Viễn tắt máy, ngồi yên tĩnh trên ghế lái. Trên đường đi, anh lái xe rất chậm, chỉ vì muốn đợi cùng cô lâu thêm một chút, nếu như xe có thể mãi mãi chạy tiếp, thì cô vẫn có thể ngồi ở bên cạnh anh.

“Em đến rồi, cám ơn anh đã đưa em về.” Ninh Noãn Dương cúi đầu cởi dây an toàn ra, muốn mở cửa xuống xe.

“Noãn Dương!” Giọng nói của Lục Tử Viễn từ bên cạnh vang lên, ánh sáng bên trong rất tối, không thấy rõ mặt của anh, “Không cần anh đưa em lên sao?” Cô khăng khăng muốn đậu xe ở chỗ này, anh có thể hiểu được, chắc là không tiện lắm.

“Không cần, ở đây em có thể gọi người dẫn em lên.” Cả vùng núi đều là chỗ của nhà họ Đỗ, ngay phía trước có phòng trực, cô có thể kêu vệ sĩ đưa cô về.

“Được rồi!” Lục Tử Viễn gật đầu, do dự một lúc, nói: “Vậy --- ngủ ngon.” Anh cũng không nghĩ ra lý do nào có thể giữ cô lại, dù là đợi cùng cô lâu thêm một phút, hạnh phúc của anh cũng sẽ lan ra lâu một chút.

“Hẹn gặp lại.” Ninh Noãn Dương cầm một đống bọc xuống xe.

Dưới sự hộ tống của vệ sĩ, rất nhanh cô đã về đến nhà.

“Đã về rồi?” Mới vừa vào cửa, liền bị bao vây trong một cái ôm ấm áp, “Bảo bối, anh nhớ em lắm.” Giọng nói mang theo lo âu và bất an vang lên bên tai cô, hai tay của anh hơi run rẩy, giống như hết sức kiềm nén cái gì đó.

“Nhưng chúng ta mới không gặp có chín tiếng thôi!” Ninh Noãn Dương bị ôm tới mức không thở nổi, cô đẩy anh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, “Sao anh lại đứng bên ngoài?”

“Anh… Anh đợi em trở về.” Đợi cô về không được, anh đợi cô một mình trong phòng sẽ đứng ngồi không yên, “Tối nay bọn em ăn cơm ở đâu? Ăn no không?” Trong cặp mắt đen hiện lên vẻ uất ức, anh nhìn chằm chằm vào gương mặt giống như trẻ con của cô.

Noãn Dương, đừng gạt anh.

“Ăn no, cơm tối ăn rất ngon.” Ninh Noãn Dương hài lòng vỗ bụng, “Không tin anh sờ thử?” Phình lên.

“Ăn chung với ai?” Cầm bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của cô, anh cởi xuống áo khoác trên người choàng lên người cô.

“Cùng…” Ninh Noãn Dương do dự một lúc, “Cùng Tử Huyên!” Cô vẫn không nói ra người nào khác, cô không biết nên nói với Đỗ Ngự Đình thế nào.

Cô đang lừa anh.

Lòng thấp thỏm, đột nhiên rơi xuống đáy cốc, hạnh phúc anh đang có giây phút này hình như không còn sót lại cái gì, có người đang lấy trộm hạnh phúc của anh.

“Noãn Dương—” Vẻ mặt anh chán nản, tới cả hô hấp cũng bắt đầu run rẩy.

Không, anh phải tin cô mới đúng, chuyện này nhất định có uẩn khúc khác, cô thương anh.

Cho dù là chỉ có một chúttình yêu cũng không sao.

“Chúng ta đi vào thôi!” Anh ôm cô, đi vào trong nhà.

Những ai ngăn cản hạnh phúc của anh, anh đều không nương tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.