Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu

Chương 49: Chương 49: Chương 47: tôi sẽ đạp rách váy cô




Trong cửa hàng JS, Ninh Noãn Dương đang bận thử lễ phục, lúc Đỗ Ngự Đình nhận được lời mời tham dự một bữa tiệc khá quan trọng, cô đòi phải đi theo tham gia cho vui, nhưng lại không có lễ phục đặt trước, đành phải tới tiệm của Qúy Giản Phàm thử đồ may sẵn.

“Cái này được không?” Ninh Noãn Dương ra khỏi phòng thử quần áo, mặc lễ phục màu tím hở vai, thiết kế giống như sườn xám, bó sát, xẻ tà rất cao, cặp đùi đẹp như ẩn như hiện.

Bỗng dưng lông mày của Đỗ Ngự Đình nhíu chặt, “Kiểu dáng lỗi thời!” Từ lúc cô ra ngoài, đôi mắt đen chưa từng rời khỏi chân cô, nếu vá lại chỗ xẻ tà kia, anh còn có thể suy nghĩ lại mà gật đầu. Nếu như cứ để như vậy đi ra ngoài, anh nghĩ anh sẽ giết người.

“Ồ!” Ninh Noãn Dương bất đắc dĩ đành phải đi vào trong đổi lại.

Năm phút sau, Ninh Noãn Dương bước ra, “Cái này được không?” Cô đổi một bộ lễ phục ngắn màu xám bạc, phía trên che kín, nhưng váy rất ngắn.

“Xấu!” Đỗ Ngự Đình lại lắc đầu.

Đi vào, đổi!

“Cái này thì sao?”

“Rất xấu!”

Chân mày của Đỗ Ngự Đình càng nhíu chặt hơn, trong lòng giận đến phát ốm, làm sao mà bộ sau còn ít vải hơn cái trước vậy?

“Chồng--” Ninh Noãn Dương kéo dài giọng, mệt mỏi đứng trước mặt anh, thay nhiều bộ lễ phục, vừa mệt vừa phiền.

Đỗ Ngự Đình lơ đãng nâng mắt lên, vừa muốn lắc đầu phản đối, tầm mắt lại khóa chặt trên người cô, một bộ lễ phục dài màu xanh dương thiết kế đơn giản, màu xanh ưu nhã tôn lên dán người lung linh quyến rũ của cô, nhìn cô như nữ thần cao quý chói mắt, “Bộ này đi.”Anh đứng dậy ôm lấy cô, cảm thấy trong tay nóng lên, chạm phải chỗ mềm mại nào đó, anh nghiêng người nhìn đằng sau, khuôn mặt tối sầm lại: “Cái này không được!”

Bộ này vậy mà lại hở lưng, cái này cũng không được.

Thay đi thay lại thêm vài lần, cuối cùng Đỗ đại thiếu gia cũng gật đầu một bộ mà anh thấy được.

. . . . . .

Bữa tiệc tối nay là buổi đấu giá từ thiện, những nhà từ thiện sẽ bán đấu giá món đồ của mình cho người tham dự, số tiền đấu giá được sẽ quyên tặng toàn bộ cho nhà tình thương Phúc Lợi Viện.

Đỗ Ngự Đình vừa xuất hiện ở bữa tiệc, liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người, ở giới kinh doanh anh là một nhân vật bí ẩn, độ tuổi còn trẻ mà đã giàu nứt đố đổ vách, hơn nữa trước giờ đều xuất hiện một mình ở các bữa tiệc, mấy lần lại dẫn theo một cô gái xuất hiện, điều này làm cho mọi người càng thêm hiếu kỳ về thân phận của cô gái bên cạnh anh.

Bữa tiệc đã bắt đầu được một lúc, trong sảnh đã đầy người.

“Chồng, chân em đau!” Ninh Noãn Dương làm bộ đáng thương cắn môi, kéo cánh tay Đỗ Ngự Đình, đi chậm vô cùng, đôi giày cao gót này vừa cao lại vừa cà chân.

Đỗ Ngự Đình khom lưng, không hề e ngại ánh mắt của mọi người, trước mắt bao nhiêu người ôm lấy cô, đi tới chỗ ngồi bên cạnh: “Chúng ta nghỉ ngơi!” Bữa tiệc tối nay, lúc đầu anh cũng không muốn đến, chỉ là vì có qua lại với người tổ chức, nể mặt mới tới.

“Đỗ thiếu gia, Noãn Dương.” Thẩm Nguyệt Nhi da mặt dày vô địch xuất hiện tại bữa tiệc, giống như không bị tin tức lúc trước quấy nhiễu, cố làm vẻ ưu nhã che miệng cười duyên nhìn đôi chân mang giày cao gót của Ninh Noãn Dương và vẻ mặt khó chịu của cô: “Noãn Dương sao không đi khiêu vũ, không lẽ không biết nhảy?”

Thật ra cô cũng nói trúng, Ninh Noãn Dương đúng là không biết khiêu vũ, một chút cũng không biết.

Nhưng Ninh Noãn Dương lại không chịu nổi người khác xỉa xói , chợt đứng lên, “Ai nói?” Cô kéo người đàn ông bên cạnh, vòng qua cổ anh, hôn vài cái lên mặt anh, giọng nói kiều mỵ nũng nịu: “Chồng, chúng ta đi khiêu vũ.” Cô nhìn Thẩm Nguyệt Nhi làm mặt quỷ, kéo Đỗ Ngự Đình đi vào sàn nhảy.

Lên sàn nhảy, Ninh Noãn Dương mới biết hai chữ hối hận viết thế nào. Trong sàn nhảy có rất nhiều người, Ninh Noãn Dương không khiêu vũ, mà kỹ thuật nhảy của Đỗ Ngự Đình rất tao nhã, như vậy càng làm cho bước nhảy Ninh Noãn Dương thê thảm không nỡ nhìn.

Trên sàn nhảy không ít người thỉnh thoảng xoay đầu lại nhìn Ninh Noãn Dương, có người còn không tốt cười trộm.

“Quá mất mặt.” Ninh Noãn Dương nhỏ giọng oán trách, cứ có cảm giác người xung quanh đây đều nhìn mình, càng nghĩ như vậy, bước nhảy của cô vốn không thuần thục lại càng rối thêm, mất hết quy tắc.

“Sao lại vậy? Bảo bối nhảy rất tốt!” Trong mắt Đỗ Ngự Đình dâng lên vẻ dịu dàng, cúi đầu, ở bên má cô hôn trộm một cái, còn chưa kịp vui mừng, lại bị Ninh Noãn Dương đạp trúng chân, đôi giày da màu đen bị đạp đến muốn bị sờn.

“Noãn Dương, không biết nhảy thì nghỉ ngơi đi, cẩn thận không trẹo chân là không tốt.” Không biết từ lúc nào Thẩm Nguyệt Nhi đã đến trước mặt bọn họ.

“Cô im đi!” Ninh Noãn Dương không chịu yếu thế mà nhìn Thẩm Nguyệt Nhi, khóe miệng hiện ra nụ cười xấu xa.

“A--” Thẩm Nguyệt Nhi đang nhảy bỗng kêu lên đầy sợ hãi, sắc mặt tái mét, thì ra là giày cao gót của Ninh Noãn Dương giẫm vào mu bàn chân để lộ của Thẩm Nguyệt Nhi.

“Ưm!” Ninh Noãn Dương hả hê nhìn cô ta, trừng mắt đe dọa: “Cô còn xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ đạp rách váy cô!” Cô nhấc chân giả bộ muốn đạp lên.

Sắc mặt Thẩm Nguyệt Nhi trắng bệch, bỏ lại bạn nhảy, chạy trối chết, lần bị dạy dỗ thê thảm trước kia vẫn còn trong kí ức, chuyện đó cô ta không muốn diễn ra lần nữa.

“Em đó! Cô bé bướng bỉnh.” Đỗ Ngự Đình lắc đầu, giọng nói còn có vẻ trách cứ, nét cưng chiều trong mắt lại càng nhiều hơn, “Hả giận, chúng ta đi nghỉ đi!” Cho dù cô bướng bỉnh thế nào, anh cũng không thấy quá đáng, chỉ cần cô vui vẻ là được. Huống chi là do Thẩm Nguyệt Nhi chọc giận cô trước, coi như cô không đánh trả, anh cũng sẽ không để mặc cho cô bị khi dễ.

“Mở miệng, bảo bối!” Đỗ Ngự Đình cầm trong tay đĩa sứ trắng, đút bảo bối bên người ăn bánh ngọt, người nào mà nhìn thấy màn này sợ là cũng được mở rộng tầm mắt.

Ninh Noãn Dương mở cái miệng nhỏ nhắn ra, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của Đỗ Ngự Đình.

Đám người lại xôn xao lần nữa, ánh mắt mọi người nhìn về phía cửa.

Ninh Noãn Dương tò mò nhìn, An Dật Cảnh mặc áo jacket màu trắng với ủng màu đen, Qúy Giản Phàm lại mặc một bộ tây trang màu bạc, một mỹ nữ kéo cánh tay anh ta, búi tóc cao, thân hình thon thả, khuôn mặt vui vẻ nhưng cũng không mất vẻ ưu nhã.

“Thật xinh đẹp!” Ninh Noãn Dương thán phục, đẩy Đỗ Ngự Đình bên cạnh một cái, “Chồng, nhìn kìa, Qúy đại ca mang bạn gái tới, thật là xinh đẹp!”

Đỗ Ngự Đình một lòng nghĩ tới cô, nào còn có ý đi xem cô gái khác, nhưng không lay chuyển cô được, đành phải qua loa lấy lệ ngẩng đầu nhìn ra phía cửa, không ngờ cái nhìn này, lại làm cho sắc mặt anh trong nháy mắt biến đổi, “Ngâm Tuyết--”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.