Edit: Hà Bạng
Đột nhiên có tiếng nói vang lên, một bộ váy dài màu đen thong thả xuất hiện trước tầm mắt của hai người, mái tóc buộc cao, vóc người hoàn mỹ cân xứng đứng ở cửa.
“Haha, không thể ngờ vẫn kịp đến hiện trường xem trực tiếp.” Cùng đi vào còn có cả An Dật Cảnh, trên mặt anh đầy ý trêu tức nhìn hai người đang gắn bó keo sơn trên giường bệnh, nở nụ cười vô cùng ám muội.
Đỗ Ngự Đình hốt hoảng, vội vã kéo chăn che kín thân thể bé nhỏ của Ninh Noãn Dương, nhanh chóng sửa sang lại chỗ quần áo sộc sệch bị hở ra trên người cô.
Khuôn mặt Ninh Noãn Dương đỏ bừng, hơi thở gấp gáp.
“Hahaha…” An Dật Cảnh bò ra cười: “Đỗ Ngự Đình, đã nhiều năm quen biết cậu, mà chưa từng thấy có người phụ nữ nào bên cạnh cậu, hại tớ cứ lo lắng mãi, có phải cậu có ý nghĩ gì đó không an phận đối với tớ hay không. Ai ngờ được đến thăm Noãn Noãn, tớ lại được xem hiện trường trực tiếp thế này.” Anh ta vỗ tay, giống như xem được vở kịch hay thì cổ vũ tán thưởng.
“An – Dật – Cảnh.” Gương mặt tuấn tú của Đỗ Ngự Đình đen đi một nửa.
“Phải không Noãn Noãn! Chị là Mộ Ngưng Tử, là bạn trúc mã của Đỗ Ngự Đình, đã cùng ăn chung bát cơm, cùng ngủ chung giường lớn.” Mỹ nữ mặc váy dài màu đen đi đến trước giường bệnh, chào hỏi với Ninh Noãn Dương, nụ cười rất thân thiện, lời nói rất mập mờ, một tay cô khoác vào cánh tay Đỗ Ngự Đình, thân mật nói: “Đình Đình bé nhỏ, người ta rất nhớ anh, cớ sao anh cứ mãi không chịu đến tìm em, sau cái đêm hôm đó, người ta cứ nhớ anh suốt!” Ngón tay ngọc thon dài, điểm lên ngực Đỗ Ngự Đình.
“Mộ…” Đỗ Ngự Đình thật muốn phát điên.
Mộ Ngưng Tử lại nói tiếp: “Nghe nói gần đây anh và Noãn Noãn ở cùng nhau, người ta cũng sẽ không để ý đâu.” Cô nói xong, liền dán dính vào bên người Đỗ Ngự Đình.
“Mộ Ngưng Tử, cái đồ phụ nữ chết tiệt này, cút xa một chút cho tôi.” Đỗ Ngự Đình phát ra tiếng gầm giận dữ rung trời, đẩy Mộ Ngưng Tử dính trên người ra, biểu cảm ghét bỏ cời phăng chiếc áo khoác đang mặc trên người vừa bị cô chạm vào ra, thẳng tay ném vào trong thùng rác. Anh quay đầu nhìn Cô bé trên giường, định mở miệng giải thích: “Bảo bối, anh…”
“Chát.” Ninh Noãn Dương không nói hai lời, giơ tay giáng một bạt tai cắt đứt lời giải thích của Đỗ Ngự Đình, vừa thút thít khóc vừa mắng: “Đỗ Ngự Đình, anh là tên khốn khiếp, tệ hại…” Cô đem tất cả những tữ ngữ mắng mỏ ra dùng hết trong một lần.
“Há…?” An Dật Cảnh và Mộ Ngưng Tử song song che miệng, cùng nhìn nhau cười, Đỗ thiếu gia thế mà lại bị đánh, vừa rồi đáng lẽ nên cầm điện thoại chụp lại.
“Tiểu bảo bối.” Đỗ Ngự Đình che bên má bị đánh, hoàn toàn không để ý tới chuyện mình vừa mới bị đánh xong. Chỉ thấy khuôn mặt bé nhỏ trước mắt đầm đìa nước, ánh lệ long lánh trong mắt, đáy lòng liền cảm thấy xót xa: “Em nghe anh giải thích, không phải như vậy đâu, anh… đêm đó… là cô ta chủ động tới tìm anh…” Anh cứng họng, càng giải thích càng rối.
“Em không nghe, không nghe…” Ninh Noãn Dương lắc đầu, lấy tay che lỗ tai.
“Tiểu quai quai…” Đỗ Ngự Đình gấp tới nỗi luống cuống chân tay, từ trước tới giờ anh vẫn luôn rất điềm tĩnh, hiện tại đã hoàn toàn đánh mất sự trấn định thấy biến cũng không loạn hàng ngày, lửa giận trong anh bùng phát liền một phen túm lấy cổ áo của Mộ Ngưng Tử, hét lên: “Cho cô ba giây đồng hồ để giải thích rõ ràng hết mọi chuyện cho tôi.” Một khẩu súng giảm thanh cỡ nhỏ chống lên lưng Mộ Ngưng Tử.
Mộ Ngưng Tử hết hồn, biết Đỗ Ngự Đình đã thật sự nổi giận, cô chột dạ le lưỡi, cười giảng hòa giải thích: “Noãn Noãn, vừa rồi là hiểu lầm, hiểu lầm…” Lại còn thật sự chĩa súng về phía mình chứ, đúng là có gái liền quên thân.
Mộ Ngưng Tử là chị họ của Đỗ Ngự Đình, hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, khi còn bé tính tình Đỗ Ngự Đình vốn đã lạnh nhạt vậy rồi, cô cũng thường bị anh đông lạnh, thấy có Ninh Noãn Dương ở đây, lúc ấy cô mới dám đùa giỡn với Đỗ Ngự Đình.
“Haha, là như vậy đó, Noãn Noãn đừng giận dỗi với Ngự Đình nha!” Nụ cười của Mộ Ngưng Tử có chút cứng nhắc, không dám lộn xộn thêm, phải biết là ngộ nhỡ khẩu súng sau lưng cô mà cướp cò, tên tuổi cô chẳng phải là kết thúc sao.
“Bảo bối, còn giận nữa không?” Đỗ Ngự Đình tiến lại gần, vẻ mặt ấm ức, chỉ còn nước không ở trước mặt Ninh Noãn Dương vẫy đuôi nữa thôi.
Trong lòng An Dật Cảnh dâng lên một trận buồn nôn phát khiếp, da gà rơi rụng đầy đất, từ khi nào mà Tổng giám đốc của D.S lại biến thành một tên đàn ông cũng sẽ vẫy đuôi xin được nuông chiều như thú cưng vậy.
Ninh Noãn Dương ngượng nghịu nhìn Đỗ Ngự Đình, nhìn thấy rõ dấu tay trên mặt anh, hai má đỏ lên, lập tức trong lòng cô liền thấy áy náy: “Thật xin lỗi, chồng à, anh còn đau không?” Đôi tay nhỏ bé dịu dàng xoa xoa gò má của người đàn ông, khẽ khàng vuốt ve.
Đỗ Ngự Đình lại bị một tiếng gọi “Chồng à” ngọt ngấy làm cho đầu óc choáng váng, bàn tay to bao trùm lên bàn tay nhỏ đặt trên mặt anh, mắt phượng xinh đẹp híp lại, anh nhỏ giọng tủi thân nói: “Đau, đau lắm.” Trong đôi mắt phượng hiện ra tia sáng tinh quái, anh cắn răng nhếch miệng cố ý biểu hiện thật rõ sự đau đớn của mình, chỉ còn thiếu là chưa nặn được ra mấy giọt nước mắt để tranh thủ thêm sự thông cảm: “Đau quá, Bảo bối.”
“Thật xin lỗi, để em giúp anh thổi.” Bởi vì bản thân mắc lỗi, nên trong lòng Ninh Noãn Dương tràn đầy sự hổ thẹn muốn tới bù đắp: “Là chỗ này sao?” Cô nằm trên người anh, cánh môi mềm mại nhẹ nhàng thổi thổi vào chỗ sưng đỏ trên khuôn mặt anh, chẳng biết từ lúc nào, Đỗ Ngự Đình đã ngồi lên đầu giường, còn Ninh Noãn Dương dạng chân ngồi trên đùi anh.
“Cả chỗ này nữa.” Thân hình to lớn tựa vào đầu giường, Đỗ Ngự Đình thích ý nhắm hai mắt, hưởng thụ cảm giác có mỹ nhân ngồi trong lòng, mùi thơm ngát nhàn nhạt trên người cô từng đợt phất qua, khiến cho tâm thần anh không kìm được một hồi nhộn nhạo. Anh một bên vừa tận hưởng, vừa ở sau lưng âm thầm phẩy phẩy tay ý bảo hai người dư thừa trong phòng nên nhanh chóng cút đi xa được chừng nào hay chừng đó đi, đừng có ở đây làm chướng mắt nữa.
“Chỗ này ạ?” Ninh Noãn Dương nghi ngờ nhìn chỗ ngón tay Đỗ Ngự Đình chỉ, có chút buồn bực, cô nhớ là cô đâu có đánh lên cổ anh, nhưng cô vẫn không ngần ngại, đưa đôi tay nhỏ lên cổ anh: “Em giúp anh xoa cho hết đau.”
“Phải thơm nhẹ mới hết đau được.”
“Được rồi.”
“Cục cưng…” Bàn tay to xuyên qua quần áo bệnh nhân, chậm rãi chạm lên sống lưng Bé yêu, ngón tay mang theo vết chai nhẹ nhàng vuốt ve, làm cho người trong ngực run rẩy một hồi: “Thoải mái không? Cục cưng.” Anh cúi đầu hôn nhẹ lên vành tai mượt mà của cô, ánh mắt chứa đựng vẻ gian tà.
“Uhm.” Thần trí Bé yêu dần dần tan rã, trên khuôn mặt nhỏ đầy vẻ mê ly, cô bủn rủn tựa vào trong lòng anh, mặc anh muốn làm gì thì làm: “Thoải mái…” Tiếng rên rỉ phát ra từ trong miệng cô: “Không phải em cố ý đánh anh đâu, chồng à.” Đến tận lúc này, cô vẫn còn để tâm chuyện lúc nãy.
Đỗ Ngự Đình vừa buồn cười vừa tức giận, anh khẽ cắn mạnh lên vành tai cô, trầm ngâm nói: “Không sao, em lại giúp anh xoa, anh sẽ không đau nữa.” Trong mắt loé lên một tia tà khí, tay lớn nắm lấy bàn tay cô đang dán trên lồng ngực anh, từng chút từng chút di chuyển xuống dưới.
“Ừ, xoa xoa sẽ không đau nữa.” Ninh Noãn Dương ngốc nghếch gật đầu.
“Ầm.”
Đột nhiên cửa bật mở, Mộ Ngưng Tử và An Dật Cảnh cùng nhau nhào vào trong: “Tớ…” Không chờ Đỗ Ngự Đình phát hỏa, cả hai người đã co cẳng chạy.
Trên đường đi bọn họ không ngừng cãi vã.
“Đã nói là lén nghe chút là được rồi, tại cậu đó, cái gì mà nhất định phải nhìn trực tiếp.”
“Không phải là xem trực tiếp đặc sắc hơn sao? Ai bảo chị không bám chắc vào.”
“Tại cậu cứ nhất quyết phải mở cửa ra nhìn, lần này không biết Đỗ Ngự Đình sẽ chỉnh chúng ta như thế nào đây.”
“Không có việc gì đâu, chẳng phải còn có Noãn Noãn sao?”