“ Mẹ vẫn khỏe! “
Khiết Nhi vẫn tươi cười,xem ra Dĩ Thuần đã bắt đầu đối phó lại Cô.Điều ấy không quan trọng,không phải bây giờ vẫn rất tốt sao?
Cô đi lại khoác tay Dĩ Thuần,môi cười ngọt ngào lễ phép nói:
“Đi thôi mẹ ơi! “
“Ừ. Đi cẩn thận một chút. “
Hắn,Vũ Nhiễm,Triết Diệp,trợ lí Lee mắt mở to ai đó hãy chọc mù mắt họ đi???
Riêng Kay là biểu cảm lố lăng nhất. Tay run run chỉ vào hai người đang đi trên lầu lời nói lắp bắp:
“Tử Lãnh cậu nói cho tớ biết cái tình tiết máu chó gì đây??? “
Vũ Nhiễm tay vỗ bôm bốp lấy lại tinh thần cười ngặt ngẻo:
“Trời ơi vui thế! Sướng thế người yêu cũ thành mẹ vợ,mẹ vợ đã nhận con gái,Lãnh ơi là Lãnh cậu qủa thật là sống có đức ă ~ “
Tử Lãnh lườm Vũ Nhiễm,sau đó quay ra nhìn Kay trả lời:
“Trong lúc ở đây đã xảy ra một số chuyện,khi nào có thời gian Tôi sẽ kể cho cậu nghe sau. “
Riêng Triết Diệp ánh mắt anh chưa bao giờ rời khỏi người con gái ấy. Chỉ là cô ấy mãi chẳng còn nhìn thấy anh,chỉ là anh mãi mãi không thể có được cô ấy. Chỉ là dù có chết đi anh vẫn không thể đền hết những lỗi lầm của mình.Chỉ là cuộc sống luôn cho ta những bất ngờ không tưởng,bảy năm thời gian không qúa ngắn,không qúa dài nhưng lại khiến mọi thứ mất đi vị trí cân bằng vốn có.
Kay gật đâu,nhưng vẫn hỏi:
“Thế cuối cùng ai mới là người yêu của cậu? “
“Vợ Tôi là An Khiết Nhi! “
Vũ Nhiễm bĩu môi khi thấy hắn nhấn mạnh từ vợ:
“Này hai người còn chưa đám cưới đâu nhé! “
Hắn nhàn nhạt trả lời: “ Ừ.Nhưng đã đăng kí giấy kết hôn rồi? “
Ban đầu là im lặng,sau đó là nhăn mặt tiếp tới thì ngỡ ngàng sau cùng là gào thét,ừ công nhận Vũ Nhiễm là thánh làm lố:
“Cậu nói cái gì? Cậu dám kết hôn mà không thông báo cho tớ biết. Cậu đúng là không xem tớ ra gì mà,tình cảm của tớ,trái tim của tớ,cậu đúng là đáng chửi rủa. “
Trợ lí lee đứng một bên nhìn ngắm nội thất và cách bày trí của nhà thiết kế thượng hạng này,đúng là người có tiền cho nên nội thất cũng mang tư vị tinh tế của kiến trúc châu Âu,Lee là không quan tâm đến vị phó tổng đại nhân kia đang gào thét,dù gì cảnh này cũng không phải thấy một lần,Vũ Nhiễm đại tổng của Nhiễm Thị có bao giờ xem lòng tự trọng là gì đâu?
Triết Diệp môi cười cười quay lưng đi chọn lễ phục.
Kay liếc mắt đầy khinh bĩ nhìn Vũ Nhiễm sau đó cũng quay lưng đi lên lầu chọn lễ phục cho hai cô gái xinh đẹp kia.
Tử Lãnh thì càng không phải nói hắn đến nhìn cũng không buồn nhìn Vũ Nhiễm lấy một lần,tiến lại ghế salon tay lật quyển tạp trí thời trang chọn cho mình bộ lễ phục thích hợp thay vì đôi co với tên điên này.
Vũ Nhiễm bị bơ một cách trắng chợn! Mấy cái người này? Giận cá chém chủ nhà Vũ Nhiễm lại thét lên:
“ Tên họ Kay chết tiệt kia Tôi cho Cậu 5 phút để lăn xác cậu xuống đây,Không thì Tôi sẽ đốt luôn cái salon styel chết tiệt này của cậu. “
Kay đang đi được nữa cầu thang đầy mỉa mai Vũ Nhiễm:
“Này Vũ Nhiễm người bỏ cậu là Tử Lãnh,cậu đừng có mà lên cơn với tôi,không tôi mách ba mẹ cậu đấy,họ mà bắt cậu lấy vợ thì lại vui? “
Vũ Nhiễm cãi lí: “ Khách hàng là thượng đế,bây giờ Tôi là khách hàng không phải là bạn của cậu.Thái độ phục vụ như thế này đấy à? “
Kay buồn chán nói: “ vâng khách hàng yêu qúy của Tôi,ngài muốn dùng gì có thể sai nhân viên của Tôi phục vụ. Còn không muốn nhân viên của Tôi phục vụ thì cậu có thể đi chổ khác. “
“Tôi không cần biết.Tôi muốn mình đẹp nhất đêm nay. Cậu xuống đây trang điểm cho cho Tôi ngay ~ “
Cái tên Vũ Nhiễm này. Không đôi co,không đôi co. Nhịn,Kay phất phất tay chào cơ trắng thể hiện thái độ không còn gì để nói.
Trong khi không khí của các vị anh hùng đang không ngừng nhộn nhịp,và các con mắt hình trái tim của hàng loạt nhân viên và khách nữ,một lúc hội tụ nhiều cực phẩm thế này thì ai mà chịu cho nổi.
Thì ở phía trên Dĩ Thuần khẻ nói:
“Khiết Nhi? Cô không hề mất trí nhớ?”
Đôi mắt Khiết Nhi không có gì gọi là hoảng hốt ngược lại vô cùng phối hợp hỏi:
“Mẹ tại sao mẹ lại gọi con là Cô? “
“Tôi biết Cô đang nói dối? “
“Mẹ! Có phải mẹ bị ốm rồi không? “
Dĩ Thuần trầm ổn hỏi:
“An Khiết Nhi đến cuối cùng là vì điều gì? “.
Cô dừng bước đối mặt với ánh mắt dịu dàng của Dĩ Thuần cô bổng thấy ở bên trong ánh mắt ấy nó thật đẹp làm sao? Người yêu cũ của chồng cô mới đẹp làm sao?
“ Vì con thương con rể của mẹ! “.
Dĩ Thuần bật cười.
( hết 84)
Cmt tí đi:)))