Vợ Ngốc À! Em Trốn Được Tôi Sao?

Chương 64: Chương 64




Vợ ngốc ah ! Em trốn được tôi sao ? - Chương 64

Tác giả: Mẫu Đơn Tiên Tử

Anh đang suy nghĩ xem nào cách nào để cô bớt giận , thì đột nhiên “ nhói” một cái đau, khiến anh giật mình thoát khỏi cơn suy nghĩ , nhìn chằm chằm vào người đang há miệng miệng đớp môi mình.

Thấy anh giật mình , cô biết là anh đang đau nên có vẻ hả hê lắm

- Hứ! Thế mới sướng?

Cô sau khi vừa cắn vừa lo sẽ làm đứt môi anh , thì cũng quyết định nhả ra , tạm tha cho anh.

Anh khẽ cau mày khi nghĩ đến làn môi tội nghiệp của mình

- Sao cắn anh?

- Hứ ! Cứ thích cắn đấy !

Cô nói rồi quay mặt đi hướng khác không thèm nhìn anh

thấy cô như vậy , anh khẽ ôm cô thật sau vào lòng mình dịu dàng nói

- Anh đã xin lỗi rồi mà ! Tha lỗi cho anh nhé?

Nóng giận không tốt cho sức khỏe đâu.

- Thế ai làm em giận ?

- Là anh !

Anh xin hứa lần sau anh sẽ không thế nữa

- Không tin!

- Vậy để anh thề làm tin vậy!

(qủa quyết , khẳng định)

TÔI BẠCH BỐI PHONG XIN THỀ !

NẾU TÔI MÀ LÀM THẢO QUYẾT MINH VỢ TÔI CHẾT HỤT LẦN NỮA. THÌ TÔI SẼ... NHỊN ĂN MỘT TUẦN , ĐỂ BÙ ĐẮP CHO NHỮNG TỔN THẤT ĐÃ GÂY LÊN CHO PHU NHÂN.

NẾU TÔI TRÁI LỜI THỀ TÔI SẼ QUYẾT ĂN CHAY MỘT THÁNG...

Em thấy như thế được không?

- Thôi được rồi! Nể tình anh cũng thành khẩn , biết sai rồi sửa.

Tôi tạm thời tha cho anh.

Nếu lần sau còn tái phạm thì đừng trách tôi độc ác.

- Vâng ! Anh biết rồi!

Cám ơn vợ.

- Thế môi còn đau không?

- Còn!

- Đâu dí mặt lại đây xem nào!

- hìhì

thấy cô nói vậy anh liền dí sát mặt gần cô , môi còn chu chu ra xem cô làm gì

- Phù phù ! Đỡ chưa?

( thổi vào chỗ vừa bị cắn)

- Chưa!

- Phù phù phù phù ! Được chưa?

(kiên nhẫn thổi)

- Chưa!

- Anh muốn gì?

*bực mình*

- Thì môi anh vẫn đang chảy máu đây này ! Em phải giúp anh cầm máu trước đã chứ!

“ mỉm cười có phần hơi không bình thương”

- Thôi được rồi! Chờ đấy !Để tôi đi lấy bông băng thuốc cho.

Có bị một tý mà cũng bày đặt

- Ấy ! Không cần phải cầu kỳ như vậy đâu.

Anh có cách này nhanh , gọn , nhẹ, lại tiện lợi nữa.

- Cách gì?

- Hìhì Em chỉ cần ngậm rồi mút môi anh thật sâu, thì máu sẽ tự nhiên cầm thôi , rất nhanh đúng không?

Cô nghe xong liền quay ngoắt mặt đi , gỡ bàn tay đang ôm mình ra , rồi chui ra khỏi lòng anh nói

- Tôi về!

“ Đúng là cái đồ lợi dụng , tôi đâu có ngu mà làm theo lời anh , để anh phởn đời giết hụt tôi thêm một lần nữa à”

- Vậy mà em nói... Thôi kệ vậy ! Ngay cả vợ mình còn không muốn cứu mình , thà để mình chết còn hơn .

Vậy thì sống trên thế gian này còn ý nghĩa gì nữa.

Chi bằng cứ để cho máu chảy , cho chảy đến khi nào chết thì thôi!

Cố ý lẩm bẩm để cô nghe xong ,anh nằm thẳng cẳng xuống giường rồi nhắm mắt lại , y như đang chờ đợi một cái chết đang gần kề!

- Đồ khùng! Có chảy một tý ở môi sao mà chết được.

-......

Nhìn anh nằm thẳng cẳng trên giường mà cô như nổi điên.

Định giở trò với cô đây mà!

- Mặc xác anh!

-.....

Nói xong cô bực mình quay lưng đi thẳng , vừa đi cô vừa cố gắng vểnh tai lên nghe ngóng , chờ đợi xem anh có nói gì hay gọi mình lại không.

Nhưng đi đến cửa rồi mà không gian vẫn im lặng , không có tiếng động hay tiếng nói nào cả.

Cô hờn giận quay lại nhìn anh ...

Nhưng cái tên chồng đáng ghét đó vẫn nhắm mắt nằm im đó , máu trên môi anh ta vẫn không ngừng chảy ra.

Biết trước thế này , lúc đó cô cắn nhẹ thôi , thì bây giờ đỡ phải lo lắng.

- Tôi về đây!

- .....

Cô cố ý đánh động thông báo , để anh biết mà giữ mình lại.

Nhưng không gian vẫn yên tĩnh như vậy chẳng thay đổi chút nào.

Bực mình cô xoay người định mở cửa bước ra ...thì sực nghĩ

“ Chết ! Hay anh ta đau qúa lại mất máu nhiều ... Nên hôn mê bất tỉnh rồi?

Anh ta lại đang bị thương nữa”

nghĩ đến đó cô cảm thấy lo lo .

Lỡ như anh ta hôm mê bất tỉnh thật thì sao?

Nhìn thân người đang nằm bất động trên giường , máu lại không ngừng chảy ra .

Cô không cầm lòng được khỏi sự lo lắng , trong vô thức đã quay trở lại giường xem anh thế nào?

- Này... Anh tỉnh hay thức thế?

- Này... Này... Hôn mê bất tỉnh Thật à?

- Anh câm à! Sao không trả lời tôi!

Sau khi độc thoại một mình đến phát bực , cô đã rút ra kết luận... Anh đang hôn mê bất tỉnh.

Sợ anh cứ nằm để máu chảy thế này mà không ai phát hiện ra thì chết thật.

Sau khi suy nghĩ thiệt hơn, nặng nhẹ , sợ chưa già đã thành góa phụ ... Cô quyết định cầm máu giúp anh.

Dù sao cũng chỉ môi chạm môi thôi mà , ngày nào mà anh ta chẳng ép mình.

Nhưng khác nhau là mình phải chủ động.

Cũng chẳng sao cả bây giờ anh ta đang hôn mê thì biết cái quái gì chứ,cứ coi môi anh ta là cây kem mình ăn là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.