Vợ Ngốc À! Em Trốn Được Tôi Sao?

Chương 89: Chương 89




Trong lúc BẠCH BỐI PHONG cuống cuồng , vội vã đi tìm mình.

Thì THẢO QUYẾT MINH ngồi trong phòng cầm chiếc điện thoại lên nhìn rồi lẩm bẩm mắng ai đó!

Tuy giận thật đấy nhưng không hiểu sao thấy anh gọi ... Cô vẫn không thể nào kiềm chế việc muốn nghe máy của anh.

Trong lòng còn tự nhủ nhếch mấy để cho anh biết mình giận anh đến mức nào.

Kết qủa là gọi xong rồi còn buồn hơn .

Lúc này cô chỉ muốn ở trong lòng anh , được anh quan tâm dỗ dành thôi.

Vậy mà tên chồng đáng ghét đó , cúp máy là cúp luôn , không thèm gọi lại cho cô nữa.

Tức chết cô mà , chẳng lẽ anh ta định bỏ cô thật sao?

Những lời của mấy người kia nói là đúng sao?

Anh ta đã tìm người khác bên ngoài rồi cũng lên.

Hu hu hu hu hu

khi đến đó cô lại kích động mà khóc nức nở

- Cái tên chồng đáng ghét huhuhu Anh nhớ đó huhuhu Tôi sẽ không bao giờ tha lỗi cho anh đâu hức hức

- Con gái ngoan , sao lại khóc nữa rồi!

- Ba à! Con ghét chồng con lắm!

Đồ phản bội!

Nãy giờ nhìn con gái buồn thiu , ỉu xìu , khóc lóc hỏi thì nói không rõ ràng , khiến ông cũng chỉ nghĩ là hai đứa giận nhau thôi.

Sao tự nhiên lại nói con rể phản bội là sao?

Thật ra đã xảy ra chuyện gì?

- con đang nói gì vậy?

Sao mặt lại tái nhợt thế này?

Để ba đưa con về bệnh viện nghỉ ngơi nhé!

-*lắc lắc đầu* Không muốn nằm viện đâu hức Không muốn nằm viện đâu!

- Vậy ba đưa con về nhà nghỉ ngơi nhé!

- Không muốn!

- Vậy được ! Con lựa chọn đi.

1 là về nhà

2 là đến bệnh viện .

Không được hư.

Cô ngẩng mặt lên định chối , nhưng khi nhì thấy khuôn mặt nghiêm khắc của Ba thì đành cúi mặt xuống lí nhí

- Vậy đưa con về nhà!

- Ừm!

Về nhà nghỉ ngơi.

Còn con rể để ba mắng nó cho.

- Ba mặc kệ anh ta đi!

Anh ta sắp bỏ con gái ba đến nơi rồi!

Con không muốn thấy mặt người đó nữa hức hức.

- Ừ! Con muốn thế nào cũng được!

Giờ ta về thôi!

- Vâng!

Ngồi trên xe cô mệt mỏi ngủ thiếp đi!

Đến khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trong phòng từ khi nào rồi!

Chớp mắt nhìn ra ô cửa kính thì thấy trời đã sáng

haizz đã qua ngày mới rồi , tên đáng ghét kia .

Uổng công tôi có con cho anh vậy mà anh nỡ lòng nào bỏ tôi đi tìm người khác.

Anh đúng là đồ đáng hận mà!

Đang suy nghĩ buồn bực thì mẹ cô mang tô cháo hải sản bước vào.

- Con gái dậy rồi à!

Ăn cháo đi này!

Cô hết nhìn mẹ mình rồi nhìn tô cháo.

Nói thật từ hôm qua là cô đã giận và không tin mẹ mình nữa rồi.

Nhất là khi ngửi thấy mùi kinh khủng , khó chịu phát ra từ tô cháo thì tình cảm cô dành cho mẹ lại tụt xuống dốc không phanh.

Vội vàng trùm chăn kín đầu như để trốn tránh cái thứ khó chịu đó.

Cô giận hờn nói vọng ra

- Con không ăn đâu!

Mẹ mang đi đi!

Khiếp qúa!

Nghĩ là cô làm nũng lên mẹ cô nói thêm

- Đây là cháo mà con thích ăn nhất đó!

Cháo mẹ nấu hôm nay ngon lắm!

Con dậy ăn đi!

Ngoan nào!

- Không ăn!

- Ngoan ! Ăn thử một chút thôi cũng được.

( ngồi xuống giường dỗ dành)

- Con đã nói là con không muốn ăn rồi!

Mẹ mau mang ra ngoài đi!

- Con... Quyết Minh!

Con làm sao thế?

Con khó chịu ở đâu à?

Nói cho mẹ biết đi!

Bà rất bất ngờ trước cư xử khác lạ của con gái yêu.

Bà biết cô đang ốm lên khó chịu trong người.

Nhưng ... Cũng không được phép như vậy?

Khẽ thở dài bà thất vọng nói

- Nếu con không muốn ăn thì thôi!

Khi nào đói thì bảo mẹ!

- Vâng!

Nghe tiếng chân mẹ mình ra ngoài , cô mới thở phào nhẹ nhõm

“ May là mẹ đã mang thứ đó đi rồi!

Nó làm mình buồn nôn chết mất!

Mệt qúa ! Buồn ngủ qúa!

Sao mãi mà không hết đau bụng vậy nhỉ?

Thôi kệ đi , chẳng thèm quan tâm nữa , ngủ thôi”

cô mệt mỏi thiếp đi , chìm vào giấc ngủ ưu phiền.

Sáng không ăn , đến bữa trưa cũng nhất quyết nhịn .

Khiến ba mẹ cô lo lắng vô cùng.

Chẳng phải đó là món ăn mà cô vẫn rất thích đó sao?

Sao giờ thấy nó là tránh như tránh tà ma.

Đang suy nghĩ hiện tượng khác lạ của con mình .

Thì ba cô có điện thoại gọi đến

- Alô

- Ba!

- Cậu gọi cho tôi làm gì?

- Con muốn hỏi , vợ con...

- Cậu làm gì mà để con bé khóc lóc sướt mướt.

Không chịu ăn uống gì là sao?

- SAO? QUYẾT MINH KHÔNG CHỊU ĂN UỐNG GÌ?

THÔI CHẾT RỒI!

Con xin lỗi!

Con sẽ đến ngay!

- Cậu không phải đến!

Nó không muốn gặp cậu!

- Ba mẹ làm ăn dỗ dành mẹ con ăn chút gì giúp con!

30′ nữa con sẽ tới!

- Làm gì mà để nó một mình!

- Con có việc quan trọng lên phải ra ngoài giải quyết.

Biết vợ yêu đang ở nhà bố mẹ vợ nên anh cũng yên tâm phần nào.

Khẽ liếc mắt nhìn qua bọn đàn em một cách lạnh lùng

- Về bang nhận hình phạt đi!

Một lũ vô dụng!

Nói xong anh quay lưng bước đi thẳng ra ngoài.

Dù sao vợ ngốc hờn giận không thèm ăn gì cũng đáng lo đây!

Nghĩ một lát anh liền quay xe trở về nhà ...

Vội vội vàng vàng vào nhà , rồi vội vàng đi ra.

Khi ra khỏi nhà trên tay anh là một túi khoai lang nướng và một túi dâu tây lớn.

30′ sau , anh có mặt ở nhà ba mẹ vợ.

Vừa bước vào phòng khách đã thấy hai người ngồi trên ghế sôpha như đang đợi ai đó.

Anh nhẹ nhàng từ tốn đi lại gần chào hỏi

- Ba mẹ!

Nghe tiếng chào của anh.

Cả hai cùng nhìn anh nhíu mày , rồi vào chủ đề chính luôn

- Ừ! Thế làm sao lại cãi nhau!

Nghe câu hỏi này , anh khẽ nhíu mày , rồi bình thản trả lời

- Bọn con không có cãi nhau ạ!

- Không cãi nhau!!! Thế sao nó lại khóc nức nở chạy đến chỗ ba!

Đã thế cò diện nguyên một bộ quần áo bệnh viện? ( Ba bực bội nói)

- Lại còn không chịu ăn gì nữa!

Nói ăn gì cũng lặng im rồi lắc đầu là sao???

(mẹ lo lắng thắc mắc)

- Vợ con đang có thai!

- Có thai???

Câu trả lời của anh khiến hai ông bà vô cùng sửng sốt.

Con rể nói như vậy nghĩa là...

- vâng ! Ba mẹ sắp lên chức ông bà ngoại rồi!

Nghe đến thế hai ông bà mừng ra mặt , ai cũng hớn hở vui mừng.

Cuối cùng thì họ sắp có cháu bế rồi... Cứ Mong mãi .

- Haha. Chuyện tốt , chuyện tốt.

Đang cười vui vẻ , thì ba cô chợt nhớ ra vấn đề quan trọng... Tình trạng của con gái lúc này!

- Thế sao nó lại mặc quần áo bệnh nhân , rồi còn khóc nức nở nữa.

Không được nói là không có Liên quan...

- Dạ... Tại vợ con sức khỏe không được tốt , nên con đưa cô ấy nằm viện.

Lúc cô ấy ngủ , ở công ty lại có việc quan trọng phải giải quyết gấp.

Nên trong lúc cô ấy ngủ con đành phải đến công ty.

Chắc là lúc tỉnh dậy không thấy con đâu . Nên vợ con mới hờn giận bỏ đi...

Cũng may là cô ấy đi tìm ba.

Ông nhìn con rể một hồi , xem chừng không tin tưởng lắm

- Thế sao nó lại bảo anh có người khác bên ngoài.

Phản bội nó!

Nghe bố vợ nói vậy Bạch Bối Phong bất ngờ vô cùng.

Sao cơ? Nói anh có người khác?

Trong cái Đầu nhỏ bé của em lại nghĩ ra điều gì linh tinh nữa đây hả vợ ngốc.

Anh nhìn ba mẹ vợ một hồi , rồi chân thành nói

- Ba mẹ có tin không?

Hai Người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điềm đạm , chính chắn và không kém phần chân thật này trả lời

- Không tin!!!

Dù sao con rể theo đuổi con gái mình bao lâu , quan tâm , chăm sóc , bảo vệ cẩn thận thế nào thì họ là người rõ nhất.

Đó còn chưa nói đến anh đã giúp đỡ công ty họ biết bao lần thoát khỏi nguy cơ phá sản.

Giờ đây công ty phát triển thế này cũng là do có anh chống đỡ, dọn dẹp các đối thủ cạnh tranh khác giúp họ...

Nghe ba mẹ vợ nói vậy , anh cũng thở phào nhẹ nhõm , cũng may ba mẹ vợ còn tin tưởng mình

- Cảm ơn ba mẹ!

Bây giờ con có thể lên thăm vợ con được chưa ạ?

- Ừ! Nhưng nhớ phải dỗ dành cẩn thận đấy.

Phụ nữ có thai rất dễ bị tổn thương , lại hay suy nghĩ tiêu cực.

Con phải dịu dàng , cố gắng nhường nhịn nó nhé!

( mẹ vợ cẩn thận nhắc nhở)

- Dạ vâng ! Con nhớ rồi!

Con lên phòng đây ạ!

- Ừ! Nhớ ép nó ăn cái gì đi!

Từ sáng đến giờ nó chưa ăn gì rồi.

- Vâng!

Nói xong anh xách theo túi khoai lang nướng và dâu tây nhẹ nhàng bước lên phòng vợ.

Thảo Quyết Minh dậy từ sớm , đang nằm nghĩ vẩn vơ , nghe có tiếng mở cửa thì giả vờ nhắm mắt lại , coi như mình đang ngủ , để người kia biết ý mà ra ngoài sớm.

Bây giờ cô chỉ muốn một mình thôi , không muốn bị ai làm phiền chút nào cả.

Nhắm mắt nằm im , vểnh tai lắng nghe.

Cô có thể nghe thấy người đó đang rất nhẹ nhàng đi về phía giường , hình như còn đặt thứ gì đó lên bàn nữa.

Người đó đứng trước giường thì dừng lại... Trong không gian yên tĩnh cô còn nghe thấy tiếng thở dài ...

Một lát sau trán cô có thứ gì đó mềm mềm chạm vào , sau đó là đến mũi , hai bên má còn cảm nhận được sự run rẩy phát ra từ thứ đó , nó rất mềm , rất nhẹ nhàng , hình như cô còn nghe thấy hơi thở đều đều.... Sao giống như là có người đang...

Nghĩ đến đây tim cô đập thình thịch , chẳng lẽ là...

Chưa kịp nghĩ hết thì môi cô bị thứ đó chạm vào ... thật nhẹ nhàng , mềm mại pha chút ngọt ngào.

Cô còn đang ú ớ không biết phải phản ứng thế nào... Thì môi cô đã bị tách ra , sau đó là có thứ mềm mềm chui vào...

Thảo Quyết Minh giật mình mở choàng mắt , và tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.