Nói không đi là thế nhưng đến khu vui chơi rồi thì…ôi thôi .
Nó quay anh như con lật đật hết chỗ này đến chỗ khác,hết chơi trò này lại trò
khác, mà cũng lạ trò nó chơi toàn là cảm giác mạnh không à. Làm hắn sợ nó luôn.
-Haizzzzz…đã quá
Nó vươn vai thích thú với khối trò chơi ở đây,mắt thì đảo
lung tung nhìn nhìn …
-Đúng là heo.Bảo không đi mà thế đấy
Hắn mệt muốn đứt hơi thở lên thở xuống thế mà nó lại vui vẻ
thế đấy? đúng là hắn sai lầm khi đưa nó đến đây mà…..”Haizzzz……Thiên Kỳ ơi là
Thiên Kỳ? không ngờ có ngày mày ra nông nổi này?’’ Hắn đập đập vào đầu mình(Ngu ghê chưa), tóc tay quần áo thì cứ như mới đi chiến
trường về.
-Kệ tôi…………Qaaaaaaa……….dễ thương quá.
Nó chạy lại cái quán đằng trước mắt trố ra nhìn con gấu bông
to trà bá trong tiệm.(Tiểu Anh: To gì mà to,nhỏ hơn lỗ mũi. T/G: Hơ..hơ..đó là chuyện của em chị ạ?....vèo...vèo....chạy lẹ)
-Chả có gì đẹp.
-Anh đui mà, sao thấy.
-Cô….
-Cháu thích nó à?
Ông chủ tiệm hiền từ hỏi nó.Ngắt ngang cuộc chiến tranh võ
miệng của hắn.
-Dạ..ông bán cho cháu nha.
Nó mắt nhìn ông long lanh,tay xoa xoa trông như con nít con
bắt được thứ gì đó quý giá lắm.
-Ông không có bán.Nhưng nếu cháu có thể ném vào cái đó,thì
nó là của cháu.
Ông chủ tiệm chỉ tay vào mấy cái lỗ nhỏ phía trước nhìn nó
cười.
-Cô điên à? Đi ….tôi mua cho.
Hắn kéo nó đi nhưng không có tác dụng, nó cứ như khúc gỗ
nhìn nhìn con gấu đó mà chã thèm nghe hắn nói gì?
-Mi sẽ là của ta.
Nó xoắn tay áo.. lấy trái banh mili ném lung tung .Rầm..Rầm...Bốp..Bốp..và kết quả là chả trúng . Hắn thì
khoanh tay đứng nhìn nó đâu vào đâu mà còn phá banh cái tiệm của người ta luôn.Hắn trố mắt nhìn nó mà bụm miệng cười đau bụng.Trời ạ….nhìn nó bây giờ đáng
yêu phết, không khác gì con điên.
-Chỉ còn lại một trái thôi cháu à.
Ông chủ nở nụ cười cổ vũ nó. Mà lòng đau khi chứng kiến cái tiệm đáng yêu của mình,cỡ bãi rác.
-Daaaaaaaaaaaaaa……..sao không trúng…chỉ còn một trái
..huhuhu
-Đầu heo…đưa đây mệt cô quá?
Hắn cướp lấy quả banh trong tay nó ,ném một cánh nhẹ ngàng
vô cùng và..
1s
2s
….
-Aaaaaaa trúng rồi?
Nó nhảy lên ôm lấy cô hắn, rồi quay về nhận phần thưởng con
gấu bông to tướng trong mắt của mình mà không hay biết mình đã có hành động gì?
-Chàng trai..khá lắm đấy
Ông chủ tiệm nhìn hắn khen ngợi, thật là rất lâu rồi ông ấy
không tìm được người vô tư đến mức không cần tập trung mà cũng ném trúng, tài
thật là tài mà?
-Tiệm chú có phần quà
đặc biệt dành cho đôi tình nhân. Hai cháu….
Ông nhìn nó rồi nhìn hắn dò xét.
-Chồng yêu?
Nó chạy lại ôm tay hắn dụi dụi vào lòng,tình tứ hết biết
luôn.
-Cô làm trò khỉ gì thế? Ma nhập à?
Hắn khó hiểu nhìn nó. Gì chứ chỉ vì phần quà chả đáng bao
nhiêu mà nó có hành động hết sức kì lại này? Hắn thật điên với nó mà.
-Anh nhập vai giùm tôi cái.
Nó liếc xéo hắn.
-Cô đâu thiếu tiền? Cần chi mấy cái này?
-Kệ tôi. Tôi thích thế.
-Qùa của hai cháu đây? Là nhân cặp đấy? Chúng nó là một đôi vì thế không thể thiếu
một đâu nha? Chúc hai cháu hạnh phúc.
Ông nói mà nó cứ thờ ra chả hiểu có ý nghĩa gì,tưởng lại được gấu ai dè....? Nhìn thấy nó
ngu ngu hắn liền hiểu ra nó là người khôn ngu thất thường mà, liền đeo nhẫn
vào tay nó. Ông chủ tiệm thấy thế thì gật gật đầu có vẻ hài lòng lắm.
-Vợ ơi? Đi về nào
Anh lôi nó một hơi đi. Nó như nhớ ra cái gì đó liền ngừng
lại.Chìa tay ra.
-Gì vợ.
Hắn khoanh tay trước ngực nhìn nó.
-Trả nhẫn cho tôi
-Này à? Mơ đi cưng.
Hắn dơ tay , chỉ vào chiếc nhẫn đang chiếu lấp lánh.
Mà công nhận nó được khắc tinh tế thật,không khác gì hàng cao cấp đâu nha.
-Nó là của tôi mà. Anh cần nó làm gì chứ.
-Thế cô trả con gấu đó cho tôi đi?
Hắn cười gian tà nhìn con gấu to trà bá mà nó ôm trong tay.
-Không…. Cái đó và cái này là của tôi.
-Cô hoang tưởng à? Tôi thích nó và nó là của tôi. Không phải
cô cũng có đó sao?
Hắn nhìn chiếc nhẫn trên tay nó mà thầm cười. Nó cũng dơ lên
nhìn chiếc nhẫn trong tay nó mà ngạc nhiên. Chã biết nó ở trên tay mình lúc
nào.
Trước sự không cảnh giác của nó anh bước đến và....
-Trả gấu..gấu.. tôi đây
-Nếu vợ yêu bắt được chồng.
Nó chạy theo và dành lại. Hai
người cứ nắm tay nắm chân nhau mà co mà dựt, làm mọi người xung quanh nhìn tụi
nó chỉ biết bụm miệng cười cặp đôi trẻ con này.
-Ngọc Mai……….
Bỗng anh buông ra và chạy đi như đang tìm kiếm hình bóng ai
đó. Rõ ràng hắn nhìn thấy Bảo Ngọc nhưng sao giờ
không thấy. Không lẽ là ảo giác.
Mà tại sao hắn phải quan tâm chứ? Không thể là cô ta được?
Kẻ phản bội? Hắn bối rối trong cảm xúc trước một loạt người đi đi lại lại, mắt
vẫn cố gắng tìm kiếm trái tim hắn đang rĩ máu. Nỗi hận thù, căm phẩn ngự trị
hắn lúc này.
-Anh sao vậy?
Nó lo lắng hỏi hắn.và cảm thấy sợ hãi trước con người trước
mặt, hắn rất đáng sợ chưa bao giờ nó nhìn thấy sự lạnh lùng đến như vậy trên
gương mặt hắn, lạnh hơn cả lúc hắn ở trường. Nó nhìn được sự yêu thương, khát
khao và cả nỗi hận của hắn dành cho ai đó
-Không gì?
Hắn lấy lại bản chất do bản thân hắn tự tạo ra.Một thứ mặt nạ
lanh lùng để che bớt cái bí mật trong hắn. Hắn bước từng bước, nó bước theo sau mà
lòng đầy dấu chấm hỏi,Nó không hiểu cái hành động và gương mặt lúc nãy của hắn. Nó quen hắn cũng lâu nhưng chưa từng biết gì về hắn. Nó thật sự muốn biết nhiều nhiều hơn về hắn,muốn hắn chia sẽ cảm xúc với nó.
- Ngọc Mai là ai?
Nó ngừng lại nói nhí nhí, rồi lại bừng tỉnh ngỡ ngàng trước
câu hỏi của nó, sau nó lại hỏi vậy? Ngọc Mai là ai cũng có liên quan gì nó đâu?
Sao lại cần quan tâm? Nó thờ người tự suy nghĩ về hành động của mình.
Hắn cũng khựng lại rồi quay lại nhìn nó, một ánh mắt vô cùng
đau khổ,ánh mắt chứa nhìn tình cảm , mà không biết dành cho ai?
-À…có lẽ anh bị cô ta đá chứ gì?
Nó hết sức vô từ trước câu nói ngớ ngẩn của mình mà không
biết câu nói đó vô tình đụng đến nổi đau của hắn.
-Liên quan gì cô? Tôi
không cho phép cô nhắc đến cái tên Ngọc Mai trước mặt tôi.
Hắn quát nó.
-Anh có cần phải lớn tiếng thế không?
Nó quay mặt ra chỗ khác,với cụt tức nghẹn họng,’’ chỉ vì cái
tên đó mà hắn lớn tiếng quát nó thật quá đáng mà,nó chỉ muốn quan tâm hắn thôi.Có gì sai chứ?’’