Ngọc Mai mấy hôm nay vui không tả nỗi, được hắn mua cho căn
nhà vừa rộng vừa sang, Ngọc Mai thầm cười vì có lẽ hắn vẫn yêu cô, nên mua
trước căn nhà để sau này hai người có tổ ấm riêng. Đang say sưa với niềm vui ,
chuông nhà vang lên.
-Anh Kỳ.
Ngọc Mai tưởng hắn đến thì vội vội vàng vàng mở cửa nhưng
không phải hắn.
-Hạnh phúc nhỉ?
Gia Tuấn nghiêng mặt nhìn Ngọc Mai với túi vali to đùn. Gia
Tuấn mới vừa đáp máy bay không lâu thì cho điều tra chỗ ở của Ngọc Mai ngay, mới biết được hắn mua cho cô nguyên căn
biệt thự phồng vinh thế này.
-Anh sao.. sao lại ở đây?
-Tại sao lại không? Em về
với anh nha.
-Tôi đã nói rồi mà, chúng ta đã kết thúc, anh đừng có tìm
tôi nữa?
-kết thúc? Đó chỉ là khái niệm của em thôi
-Nếu đã không yêu nhau thì đừng phá hoại cuộc sống của nhau.
Ngọc Mai nói rồi đóng cửa cái RẦM để Gia Tuấn ngoài của la
hét lung tung.
-Cô sẽ phải hối hận … Trần Ngọc Mai..
Ngọc mai đi vào nhà nở nụ cười
nhạt,”Hối hận” nó không bao giờ có trong
từ điển của cô, dù có trả giá như thế nào cô cũng phải có được hạnh phúc, nếu
cô đã không có thì người khác cũng đừng hòng có được..
Vừa rời khỏi nhà Ngọc Mai không xa Gia Tuấn định mướn khách
sạn nghỉ qua đêm rồi ngày mai sẽ về nhà sau, vừa kéo lê lếch đống vali vừa than
trời. Hồi nãy có người làm đòi xách về nhà,mà anh nao đâu có chịu muôn tự mình
xách bởi vậy giờ anh mới biết mình ngu ơi là ngu.
-Đó không phải Bảo ngọc sao?
Gia Tuấn đứng bên đường nhìn thấy nó, thầm nghĩ chắc không
phải Bảo Ngọc đâu? Nhưng trái tim lại
chủ động làm anh bước lại gần.
-Bảo Ngọc?
Nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, nó quay lại, thì đập vào mặt
nó là một người kha khá quen thuộc, người mà nó suốt đời không thể quên được.
-Anh Gia Tuấn
Nó mừng đến phát khóc ôm lấy anh, mặc kệ người trước mặt có
phải Gia Tuấn hay không? Nó chỉ tin vào lí trí của mình mà thôi
-Được rồi đấy Ngốc. Tèm
nhem hết rồi này?
-Anh..anh có biết em nhớ anh thế nào không hả đồ Rùa.
-Dạ chị? Sau bao năm qua em vẫn không thay đổi cái tính Ngốc
nghếch và mít ướt thế này à?
- Anh cũng có thay đổi đâu? Rùa vẫn là Rùa.
-Tranh cải với em mệt chết.Sau em lại ở đây?
Gia Tuấn xoa đầu yêu
nó, cái mối tình thời con nít của anh đấy mà.
-thích thì ở à?Anh đó, bao năm qua mất tâm luôn không thèm
liên lạc với người ta gì hết?Chắc có cô khác rồi chứ gì?
Nó chề môi dài cỡ thước nhìn Gia Tuấn.
-Đâu có. Anh chỉ có mình em thôi à Ngốc?
-Lúc nào cũng đường mật vậy đấy? không thay đổi tẹo nào?
-Em cũng thế? À mà Minh Quân và ba mẹ có khỏe không?
-Ba mẹ em chớ có phải ba mẹ anh đâu? Họ vẫn khỏe
-Ai nói? lúc nhỏ không phải em đòi lấy anh sao?Không nhớ à?
Gia Tuấn mĩm cười nhìn nó, quá khứ với những giây phút lúc
nhỏ Nó và Gia Tuấn không thể quên được.Cải tình cảm mới lớn của các cô cậu hỉ
mũi chưa sạch. Lúc nhỏ nó rất bá đạo nha! Đòi lấy Gia Tuấn cho bằng được, mỗi
khi chơi trò vợ chồng với mấy đứa hàng xóm là nó phải giành dực Gia Tuấn, còn
đánh con người ta ma không ra ma quỷ không ra quỷ nữa chứ. Nó còn nói với ba mẹ
mình là sao này sẽ lấy Gia Tuấn , giờ nó nhớ lại sao mà mắc cỡ chết đi được.
-Hì…. Anh đừng nhắc xấu hổ chết được.
Nó ôm mặt quay đi.
-Thôi anh đi trước nha? Hôm nào gặp vk sao?
Gia Tuấn chọc nó, xoa đầu yêu nó như lúc nhỏ rồi mĩm cười
bước đi.Nó nhìn theo Gia tuấn mà lòng đầy niềm vui, lại có chút luyến tiếc mới gặp nhau chưa kịp hỏi thăm gì mà Gia Tuấn đã đi rồi,Nếu không phải nó đang đợi hắn thì đã đi theo gia Tuấn rồi, chưa kịp định hình thì một giọng nói lạnh luồng qua làm nó nỗi cả da gà.
-Vk nói chuyện với ai đó?
-Không? Có ai đâu
Nó cố tình dấu , nếu để hắn biết được thì có mà chui xuống
đất sống cho rồi.
-Rõ ràng có mà?
-mắt ck bị lão hóa rồi.
- vk không nói ư? Ck cắn Vk
Nó nghe vậy liền cong giò bỏ chạy, hét in ỏi.
-BỚ LÀNG NƯỚC ƠI? CHÓ CK ĂN CON.
-VK ĐỨNG LẠI ĐÓ. DAM BẢO CK CHÓ À? VK CHÓ....
……………………
Bình minh lắp lánh ánh chiếu gọi khắp khe hở, bao phủ hai
thân thể trắng lỏn đang ôm ấp dưới chiếc giường đầy mùi hương vị tình yêu. Phương Linh đau
đầu , mệt mỏi vì uống quá nhiều rượu ngồi dậy, thân thể cô có chút kì lạ, đau
rất đau nhất là những chỗ Trọng thiên đêm
qua để lại. Phương Linh nhứt nhối nhìn xung quanh, đập vào mắt cô là một thân thể không quần áo đang nằm ngủ ngon lành. Cô bối rối nhìn lại bản thân
mình không một mảnh vải che, Cô không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, cô không nhớ gì cả.
-AAAAAAAAAAAAAAA…….
Phương linh hét toán lên.
-Ngủ đi.
Trọng Thiên vòng tay qua người Phương Linh ngáy ngủ lên
tiếng.
-Anh….anh là ĐỒ KHỐN, BIẾN THÁI, ĐÊ TIỆN…. sao sao…..sao lại
làm chuyện đó với tôi.?
Phương Linh lấy gối đánh Trọng Thiên tới tấp, làm anh mất
luôn một giấc mọng đẹp và nhớ ra mọi
chuyện hôm qua mình đã làm.
-Anh…anh xin lỗi.
-Xin lỗi,,, Xin Lỗi …...không ngờ con ttrai các người đều ĐÊ
TIỆN như vậy? chỉ biết đến những chuyện này
Phương Linh ôm mặt khóc, cô rất đau, trái tim cô thật sự rất
đau, người cô yêu lại bỏ rơi cô đi theo người khác. Còn mất đi thứ quý
nhất của người con gái , với một thằng con trai không phải người mình yêu.Có lỗi đau nào
băng nỗi đau này không.,
-Anh…anh thật sự xin lỗi? em hãy tha thứ cho anh?
-tha thứ? anh nghĩ tôi có thể tha thứ cho anh?
Phương Linh mãi vẫn không ngừng khóc nước mắt khoông kiềm chế
được mà rơi xuống, Trọng Thiên đau lòng không biết phải làm sao, chỉ biết ôm
lấy Phương Linh.
-bỏ tôi ra đồ ĐÊ TIỆN
Trọng Thiên ôm chặt lấy Phương Linh không buông cho dù
Phương Linh đánh anh như thế nào.
-Anh thật sự xin lỗi mà? Anh Yêu em Phương Linh à? Vì yêu em
nên anh đã không kiềm chế được tình cảm của mình nên mới làm chuyện đó với em.
Anh không cần biết em yêu ai, hãy để anh được bên cạnh chăm sóc em, cho em hạnh
phúc.
Phương Linh ngừng khóc, trái tim có chút xao xuyến rung
động,Cô cũng không biết tình cảm của mình giờ là thế nào nữa? mọi chuyện đã đi
quá tầm kiểm soát .
Thấy Phương Linh không có động tĩnh gì, Trọng thiên cười
hạnh phúc thì thầm bên tay Phương linh.
-Đêm qua…. Em rất tuyệt
-AAAAAAAAAAAAAAAAAA
Nói rồi Trọng Thiên phi thẳng vào phòng tắm để Phương Linh
la hét quăng đồ đạt Rầm Rầm.
Mọi thứ cứ vẫn diễn ra, ai cũng tìm được hạnh phúc thuộc về
mình, Có phải em cũng thế cũng sẽ hạnh phúc bên anh hay chỉ là thoáng qua rồi
vô tình làm nhau đau.