Phải tập quên cuộc sống mà ngày xưa em dành cho anh
Anh sẽ cố gắng đứng dậy tìm quên hạnh phúc bên người
Để ngày mai anh còn phải bước tiếp
Nó chạy đi với nước mắt tràn trề, cả ông trời cũng cảm động
mà rơi lệ, nước mắt hòa vào nước mưa rơi xuống, có lẽ khóc trong mưa thế này sẽ
không ai nhìn thấy được nó yếu đuối thế nào. sự đau đớn, thất vọng bao lấy nó,
nó thật sự đã rụt ngã bởi những thứ quá đổi bé nhỏ trong cuộc sống này. Buông
tay có lẽ đối với nó sẽ tốt hơn,xa nó có lẽ hắn sẽ thật sự hạnh phúc.
-Hắn làm em đau.?
Gia tuấn cùng nó sụp đỗ trong mưa, anh ôm lấy nó, cho nó bờ
vai để dựa dẫm, anh biết và điều tra được những chuyện mà cuộc sống này quá
phủ phàng, quá đổi trùng hợp.
Nó thút thít ôm chầm lấy Gia Tuấn mà khóc, nó rất đau chỉ
biết rào thét trong cơn mưa để mưa xóa đi những kí ức không tốt, để lúc trời
sáng lên mọi thứ sẽ lại bắt đầu điểm khởi đầu.
Hắn đứng phía sau cách nó mấy bước chân, lẳng lặng nhìn nó
bên người khác, tim hắn nhói đau, hắn mong sau người cho nó bờ vai bây giờ là
mình chứ không phải một người khác. Mưa tuôn rơi, rào thét lên thân thể hắn, ồn ào lả rả
hòa vào thứ mặn mặn đang rơi trên đôi má trắng mịn của hắn, hắn tự trách bản
thân mình, có phải bên hắn nó không có hạnh phúc, hắn làm nó đau khổ lắm sao?
Tại sao hắn không lại bước lại bên nó cho nó sự ấm áp trong vòng tay hắn mà
phải đứng từ xa để nhìn nó đang trong vòng tay người khác. Buông tay thật sự
tốt chăng?
Anh cũng biết yêu và biết đau buồn mà
Anh cũng như bao người thôi
Anh cũng mong anh tan nát tim anh
Khi em rời xa nơi anh
Em biết anh yêu em đến thế nào mà
Em vẫn ra đi vậy sao
Nếu cơn đau này em phải mang
Em sẽ hiểu được trong anh như thế nào
Hai tuần, đúng hai tuần nó và hắn bất đầu cuộc sống mới mà
không có nhau, ai cũng đau và thời gian làm nỗi đau ấy trai dần qua từng ngày,
làm sự hiểu lầm ngày càng lớn lên. Hai đứa nó mới chia tay cả trường đã láo
loạn hết lên, tin đồn đi khắp nơi, chả biết tại sao lại vậy. có lẽ là do Ngọc Mai
chứ không ai hết. Tụi con gái trong trường biết hắn li thân liền nhào vào kiếm
ăn nhưng lúc nào cũng bị Thảo Anh , Phương Linh đá bay ra khỏi từ điển của hắn.
Trường nó hôm nay có một chuyến du lịch do công ty nào đó
tài trợ, nó và hắn mỗi người ngồi một góc xe, không ai quan tâm ai. Ngọc Mai thấy
vậy rất thỏa mãn trong lòng, ôm túi ngồi cạnh hắn, không bao lâu thì mấy lũ sâu
bọ trong trường người chen kẻ lấn, người xô kẻ đẩy, dành nhau để được ngồi cùng
hắn, Ngọc Mai làm không lại đám ruồi bu này ,đành hậm hực bỏ ra chỗ khác ngồi. Hắn rất nhứt óc với lũ ăn không ngồi rồi này lắm nhưng không tài nào làm
tụi này bấm nút biến được, hắn tự trách sao trời cho hắn đẹp vậy làm gì? giờ
phải chịu khổ thế này? Hắn thật sự muốn chạy lại chỗ nó ngồi ,nắm lấy tay nó hô
lớn cho lũ hám trai này biết” Vợ tôi đây” nhưng giờ mọi chuyện đã thay đổi rồi,
đời mà ai hay được chữ ngờ. Mới ngày nào bên nhau, yêu nhau say đắm lại có lúc
xa cách như thế này, tự làm nhau phải đau.
Nó nhìn cảnh hắn bị
mấy con nhỏ hám trai bao lấy, không biết nên vui hay buồn nữa, mớ suy
nghĩ cứ đánh nhau tùm lum.
“ Há,,há cho hắn bị mấy con voi ấy đè chết
luôn?........... sao lại không lên tiếng
chứ , bộ thích người ta bao lấy vậy ư? ……. Hơ hơ… sao mình phải buồn chứ, mình
lên vui mới đũng chứ?’’’’’’
Nó bối rối bức tóc , tự cốc đầu mình cho tỉnh lại, chuyện
của hắn chả liên quan gì nó hết nên không cần thiết để ý hay quan tâm hết.
-BẤM NÚT BIẾN HẾT CHO TÔI?
Âm lượng của hắn cũng không vừa, hét đến nỗi tụi sâu bọ hám
trai đó phải dẹt thành hai hàng ngang bịch tay nhăn mặt sợ hãi. Hắn hậm hực
bước xuống xe của trường, vát chiếc BWM đen mui trần đi riêng. Nó nhìn tấm lưng
cao cao của hắn mà muốn nhào tới ôm lấy, nhưng mọi thứ đã kết thúc rồi nó phải
tập sống không có hắn mỗi ngày thôi.
Đang buồn thúi ruột gan phèo phổ thì bàn tay nó bỗng ấm ấm
lạ thương, vừa ngu ngu ngơ ngơ ngoảnh cái mặt nhìn lên tìm thủ phạm đã thấy
Gia Tuấn nở nụ cười chết người, mà nó không chút cảm sắc, nếu là người khác đã
lăn ra chết rồi có lẽ ở cạnh hắn lâu quá nó bị nhiễm sự lạnh lùng từ hắn.
-Em vẫn ổn chứ?
Gia Tuấn lo lắng xoa xoa đầu, rồi lại rờ trán , sợ nó bị
bệnh vì khóc dưới mưa hôm trước.
-Em không sao đâu , anh đừng lo? Mà sao anh ở đây, anh đâu
phải học sinh trường em?
Nó nở nụ cười cố tỏ vẻ mình không có gì, mình rất ổn nhưng
làm sao nó dấu được những cảm xúc trước mặt Gia Tuấn được vì Gia tuấn quá hiểu
nó mà. Gia Tuấn còn nhớ lúc nhỏ nó bị
ngã, anh hỏi thì nó bảo ổn và cười một cách ngố như bậy giờ nhưng lúc đó thật
sự nó không ổn tí nào, giờ còn nguyên vết xẹo trên đầu gối đấy.
-Anh là người tài trợ chuyến đi này mà?
-Anh hả? công ty ấy của anh?
-Ừ? Em có muốn về làm phu nhân của công ty anh không?
Gia Tuấn chọc nó.
-Thôi đi? Em nào dám tranh với mấy em chân dài bên anh? Em
ngàn lần không dám đâu
Nó và Gia Tuấn trên xe cười nói hết sức vui vẻ, mấy đứa phía
sai nhìn thấy thấy xì xào nói này nọ, nói nó lẳng lơ mói chia tay với Thiên Kỳ
đã đi cua anh khác, nói cô đồ đàn bà không biết tự trọng,,,,,,
Ngọc Mai hết sức bất ngờ khì Gia Tuấn có mặt trên chuyến đi
của trường cô, càng chóng váng hơn là nó lại quen Gia Tuấn mà lại thân thiết
như vậy? Ngọc Mai thấy mình đã quá xem thường nó.
Trời dịu dàng phớt những tia nắng ấm cho muôn loại, tạo sức
sống căng tròn cho cây cỏ, làm tinh hoa nhè nhẹ tỏa mùi hương thơm đông đầy. Ai
nấy trên xe đều ngồi nhìn ngắm khung cảnh chuyến đi, nó nói chuyện với Gia Tuấn
một hồi thì ngủ quên nên ngã đầu vào vai Gia Tuấn ngủ lúc nào không hay.
Gia Tuấn chỉ mĩm cười nhìn nó rồi bắt gặp ánh mắt Ngọc Mai phía sau nhìn chằm
chằm Gia Tuấn quay xuống nở nụ cười đểu rồi liếc xéo cô. Gia Tuấn cũng thầm
cảm ơn Ngọc Mia nếu không vì tìm cô thì anh đâu được gặp lại nó tình yêu bé nhỏ
ngày nào của anh, dù đó đã là quá khứ lúc nhỏ nhưng vẫn mãi đong đầy trong
lòng anh.
Ánh sáng phớt nhẹ qua con người đang giận giữ phía sau, hắn
láy chiếc xe BWM phía sau nhìn thấy nó bên cạnh ai đó mà ngủ ngon lành, sự ghen
tị nơi thâm thẩm tim hắn rào thét, cơn thịnh lộ dân trào, phải chăng nó
chỉ đơn giản là vậy, giống như bao người khác xem tình cảm của hắn như trò đùa,
hắn cũng biết đau buồn vậy? nhìn nó hạnh phúc tựa vào vai ai đó hắn thấy rất
đau tại soa người đó không phải hắn. Hắn gồ ra chạy đi đuổi theo luồng gió
không điểm dừng bên cạnh.
Thảo Anh, Phương Linh cùng Minh Quan Trọng Thiên dù biết nó
và hắn không ổn, dù đã dùng hết cách đê
hai người họ trở lại như trước
,mọi kế hoạnh đề thất bại chỉ vì lý do nó và hắn quá cứng đầu khó bảo, nên
chỉ biết cầu mong mọi chuyện sẽ êm đềm.