Ban mai đang vội vàng mở mắt đón ngày mới với mùi hương thơm
nơi hoang tàn, phải chăng cây không thể thiếu lá, mây là của trời xanh, và em
là của anh.. Mọi thứ có thật sự đơn giản mà kết thúc tại đây hay chỉ là sự hòa hợp tạm thời của tạo hóa
chớ trêu để ta hạnh phúc rồi cướp mất
anh ra khỏi cuộc sống của em mã mãi. Không ai biết trước được điều gì phải
không anh? Xa anh đó là nỗi đau ngàn năm ngự trị trái tim em.
Hắn đứng trước chiếc giường trắng tinh kia cùng vị bác sĩ
hôm trước cứu Trọng Thiên, khoảng thời gian này hắn thật có duyên hết sức với
cái nơi quỷ quái đầy đáng sợ của chết choc, hết lần này đến lần khác đều đến
bệnh viện. Vị bác sĩ khám cho nó xong thì quay sang khẽ mĩm cười với hắn. Đây
là lần thứ hai ông nở nụ cười bình an, và phải chăng sẽ tốt lành như vậy không?
-Vợ cậu không sao đâu, chỉ vì ở dưới nước quá lâu nên bị cảm
thôi.
Hắn đáp trả bằng cái
cúi chào tôn trọng, rồi đưa mắt
nhìn thân hình bé nhỏ đang nằm trên giường bệnh, nó mới xa hắn không bao lâu đã
không thể tự bảo vệ mình, thì làm sao hắn yên tâm để nó xa hắn chứ.
Hắn khẽ đưa đầu xác nó, chím đôi mỗi đỏ mọng kia, hắn nhớ
lắm nhớ đôi môi luôn cho hắn nụ hôn ngọt ngào, nhớ lắm hắn dường như đã nghiện
rồi. Bất chợt nó mở mắt ra, thấy hắn đang làm chuyện xấu với mình thì nhao mài
khó chịu, hắn cảm thấy nó hình như đã tỉnh lại liền lưu luyến rời đôi môi đó.
-Cai đồ BA TRỢN,,, DÊ XÒM… TÔI ĐÁNH CHẾT ĐỒ SAO CHỖI NHƯ
ANH.
-ÂY da,, đau anh ,.. em có biết đau không đấy.
-Còn nói nữa,, đánh chết đồ BIẾN THÁI như anh.
-Em đang bệnh đấy nhá? Anh không thèm chấp con heo què như
em.
-Gì chứ?.. ÂY DA đau đầu quá.
Nó ôm đầu la. Thật sự rất đau đầu mà nó tại sao lại ở chỗ
này với hắn ta? Nó tua lại kí ức.
1s
2s
3s…
Rồi nhìn hắn cười cười trừ.
-Điên rồi à?
-Điên thua anh
Nó chu mỏ chề môi lêu lêu hắn.
-Anh cắn bây giờ
Câu nói ngàn vàng của hắn làm nó ngậm miệng lại không giám
chêu hắn nữa nếu không thì mất cái mỏ đẹp đẽ như chơi. hắn chỉ cười nhìn nó rồi
ôm chặt lấy.
Cả đêm Gia Tuấn tìm nó mà không thấy đâu, cho đến khi hay
tin nó vào viện thì lo lắng chạy đến, cánh của phòng bệnh viện của nó đáng thương
rào khóc khi bị Gia Tuấn không thương tiếc đá mạnh. Gia Tuấn vừa thấy nó đã ôm
chầm lấy thân người bé nhỏ ngày nào, làm nó đơ toàn tập.
-Anh sao vậy? em chưa chết mà?
-Em có biết anh lo lắng cỡ nào không hã?
Gia Tuấn giận dỗi mắng nó, nó thấy được trong đôi mắt mào
tro của anh la cả một sự lo lắng không hề nhẹ, nó rất thương Gia Tuấn, thương
anh như một người anh trai dù lúc nhỏ nó rất yêu Gia Tuấn và muốn được làm vợ
anh nhưng giờ đây có thể tình cảm đó đã không còn mãnh liệt như trước nữa rồi.
-Em xin lỗi, đã làm anh phải lo lắng
Nó cuối đầu xuống buồn bã, không giám nhẩn mặt nhìn Gia Tuấn
-Em ngốc quá. Sao này đừng đi đâu rời khỏi mắt anh nghe rõ
không?
-Biết rồi, biết rồi?
Gia Tuấn ôm chặt , nói thật lúc nhỏ anh cũng có tình cảm với
nó, anh tưởng rằng sao khi lớn lên anh và nó sẽ được hạnh phúc bên nhau nhưng
vì cái cuộc đời bon chen này mà anh đã rời xa nó.
Hắn bước vào với cả dống thức ăn do nó đề nghị mua, vì nó bị
bệnh nên hắn mới trở thành osin riêng cho nó, chớ thường ngay thì mơ cũng không
có đâu.
-ĐƯỢC RỒI ĐÓ?-Hắn
Vẫn một sự bình yên như vậy, nó đảy Gia Tuấn ra nhưng vì
đáng bệnh nen không thể nào có thể được, mà nó cần gì phải làm vậy chứ, để yên
như vậy chọc tức hắn chơi.(chị ác qué)
Hắn định dung bạo lực vằn lấy nó vói con người lì lợm như
Gia Tuấn. cũng hơn quá đúng ngay lúc đó Minh Quân, Phương Linh, Trọng Thiên,
Thảo Anh đẩy cửa bước vào, mắt họ muốn lọt ra ngoài, bệnh viên đã ngột ngạt giờ
lại còn căng thẳng hơn nữa
-HAHAHA.. mày mày chưa chết à?-Thảo Anh thấy có vẻ không ổn
liền tới bên giường bệnh của nó kéo kéo Gia Tuấn ra.
Mấy đôi mắt nảy lửa
nhìn nhau
-Đây là bệnh viện đấy nha.
Minh Quân nhắc nhở hắn.
-Anh về trước ? Mai
anh sẽ đến thăm em.
Gia Tuấn xoa đầu, đặt lên trán nó nụ hôn tạm biệt y như lúc
nhỏ anh từng làm với nó, rồi bước ra ngoài mà không quên để lại một nụ cười cho
hắn.
Mọi người ai cũng cười nói vui vẻ với nhau trừ hắn ra,
hắn cứ ngồi nghe nhạc mãi mà không tiếc nhìn nó một cái nữa, nó bặm môi giận
hắn luôn cho bỏ ghét. Nó mệt mỏi ngủ thiết đi sau một ngày cười nói vui vẻ với tụi nó, nụ cười ấy có phải là lần cuối cùng của nó không?
Vì em là gió, mạnh mẽ và nhiều màu sắc. Có chút vàng của nắng ấm, chút
bình yên của trời xanh, chút gì đó mang đậm hương biển cả,.. Vì em là
gió, em thích bay nhảy tự do.