Ở một căn phòng nhỏ bé nào đó, bóng dáng người đàn ông có chút mệt mỏi đứng cạnh ô cửa sổ cùng với tách caphe đen trên tay, làn khói bay bỗng lan mình vào bầu trời nắng gây gắt.
Tiếng chuông điên thoại vô duyên xen vào tầm mắt của ông Hùng,thông thả đặt tách caphe xuống bàn, ông luyến tiếc cầm chiếc máy điện thoại.
Đập vào mắt ông là một dãy con số quen thuộc, ngại ngần một chút rồi ông cũng nhấc máy.
-Chào ông Kezin,,, hôm nay rãnh rỗi tìm tôi vậy sao?--- Ông Hùng cố gắng thỏa những nụ cười, đôi mắt quái thú thoát ẩn thoát hiện.
Đầu dây bên kia có chút gì đó khựng lại rồi mới bất đầu vào cuộc
-hii… là có chuyện nên mới tìm ông đấy chứ, ông bạn già.—Ông Kezin tươi cười đáp trả, lời nói như gai sắc nhọn. Trên thương trường là vậy "bạn không chết thì kẽ nằm đó sẽ là ta."
-
Ông hùng đi lại gần phía cửa sổthong thả cầm tách caphe lắc nhẹ.
-Đích thân ngài Kezin tìm đến thì chuyện đó chắc hẳn là rất quan trọng.
-Đúng là rất quan trọng.
Ngừng vài giây ông Kezin nói tiếp, trong câu nói có chút bất mãn.
-Việc làm đại diện dòng sản phẩm hình như người bên ông có vấn đề thì phải ? theo tôi nhận tin thì cô gái tình tứ bên cạnh con ông bây giờ không phải cái cô trong bữa tiệc, con trai ông không phải làđang tìm đại một cô gái để làm mè trong bữa tiệc đấy chứ?
-
Ông Kezin có chút lớn giọng, nghe qua điện thoại thôi cũng đủ hiểu là sự giận dữ bùng phát đến mức nào? Ông Hùng đã lường trước được vụ việc này từ sớm, nhưng không ngờ lại nhanh đến như vậy
Lấy lại bình tĩnh ông Hùng cố gắng giải thích.
-Chắc có sự hiểu lầm gì ở đây chăng? Tụi nó nào dám qua mặt ông, ông yên tâm đi sẽ không có bất cứ chuyện đáng tiếc nào xảy ra đâu? Kế hoạch đại diện vẫn sẽ diễn ra như ý ông.
-Cho đến ngày đó ông nên quản con trai mình thì hơn,tôi không muốn biết hay nghe giải thích gì cả nhưng tôi nhắc nhở ông đừng khiến tôi và ngay cả ông không còn chỗ đứng trên thương trường này.
Đâu dây bên kia thô bạo cúp máy, ông Hùng nghiến răng quăng tách caphe vào cửa sổ, những giọt nước lòng ròng chảy xuống trên lớp màng kính , ông phải làm sao để giải quyết vấn đề điên rồ này đây. Nếu đối đầu với Tiễu Mễ thì ông sẽ phải hối hận, còn nếu để cô ta ngang tàng đắt trí thì sẽ phá vỡ tương lai của Nam Phong.
Một bầu trời lãng mạng một tình yêu bénhỏ ngọt ngào, Tiễu Mễ giờ cô đã trở thành một người hạnh phúc nhất thế giới khi được hoàng tử chăm sóc nuông chiều, cái lí tưởng hạnh phúc mờ ảo mà cô từng mơ ước từng vạch ra, cùng đã từng nuối tiếc buông tay, nếu lúc trước cô không vì tham lam tiền tài danh vọng thì có lẽ cô đã có hạnh phúc này từ lâu, có nhiều hơn bây giờ, một tình yêu không phải chứa nhiều giả tâm như vậy?
Nằm trên đùi Nam Phong nhắm nhìn cảnh biển với tia nắng nóng bỏng, cô thấy bản thân mình thật sự trở về cái ngày đó, đơn giản thật thà, còn bây giờ điều cô có sao mà quá mỏng manh có thể vỡ bất cứ lúc nào.
Luồng tay mình qua những sợi tóc mỏng như hạt cát,Nam Phong nhìn Tiễu Mễ cười rất tươi, anh thấy bây giờ mình rất hạnh phúc có một cảm giác nào đó quen thuộc trong quá khứ.
-Em yêu anh.—Tiễu Mễ chu mỏ nhìn Nam Phong như chờ một cái hôn từ anh.
-Nhóc con,, em thật là hư?—Nam Phong cuối xuống hôn một cái, rồi béo má cô.
-Em muốn ở bên cạnh anh như thế này,, cùng anh tạo nên một cuộc sống đầy màu hồng cùng với…. với.. con của chúng ta.--- Tiễu Mễ hăng hái lấy tay quơ quơ vào khoảng không, vì cô đang rất lo lắng, lo anh sẽ nhớ lại, lúc đó cô sẽ mất tất cả, tiền tài danh vọng và cả tình yêu mà cô đã vun xén bấy lâu. Cô phải khiến anh yêu cô đến phát điên, khiến anh lấy cô một cách tự nguyện, còn về sau thì cô không quan tâm, chỉ cần cô bước vào cánh cửa họ Trần anh thì mọi thứ sẽ được chôn vùi.
Nam Phong cũng hiểu là cô đang muốn gì? nhưng có điều nếu lấy Tiễu Mễ thì cha anh sẽ phản ứng thế nào, liệu ông có chấp nhận Tiễu Mễ không? Khi cha anh trước giờ đã không ưa cô, còn về phần ông Kezin nếu tin này lan đến giới truyền thông thì anh sẽ đau đầu, khi mang tiếng qua mặt ông Kezin để nhận lấy hợp đồng, lớn hơn là danh tiếng hoàng tử giải cứu lọ lem trong bữa tiệc sẽ bị bôi nhọ đến nhìn không ra
-bây giờ không phải là lúc nói đến chuyện này, không phải chúng ta đang hạnh phúc lắm sao?—Nam Phong cười cười, anh rất hiểu tâm tư cũng như ý muốn của Tiễu Mễ
-nhưng… mà thôi em sẽ chờ anh.- tiễu Mễ nặng ra mụ cười trong sáng chất chứ khao khát nhìn Nam Phong, còn thâm tâm cô đang tức đến điên cả lên, cô biết thế nào anh cũng vậy, thôi thì để cô giải quyết giùm anh, thay anh quyết định vậy?
Màu hồng nhạt của hạnh phúc ở đâu đó bên kia , màu đen huyền bí che lắm ánh sáng , che lấp con đường nơi thuộc về anh , đến bao giờ anh mới chịu thức tỉnh bởi một màu đen hạnh phúc nằm sâu trong tâm trí anh, hay anh sẽ u mê mãi không thôi. Còn em sẽ mãi là kẽ ngốc ngồi đợi anh nơi cuối đường vắng không người,