Bao giờ sẽ nín, bao giờ sẽ ngưng? Bao giờ thì sẽ quên, bao giờ thì thôi nhớ? Bao giờ thôi sợ bóng đêm, bao giờ thì hết ám ảnh quẩn quanh về những lối mòn đã cũ? Bao giờ anh ghé lại, chìa tay dẫn em đi hết nổi buồn?
Ngay lúc này Tiễu Mễ chỉ muốn hét thật to cho cả thế giới này biết, Nam Phong sẽ lấy cô, cuộc sống của cô đã có thay đổi lớn, chỉ cần một câu nói, tốn một chút nước mắt thì mọi chuyện đã thành công,không còn trướng ngại vật nào có thể ngăn cản được thứ cô đang nắm chắt trong tay
.
Niềm vui xa xỉ của kẻ mập mờ trong căn phòng trắng len lỏi qua lớp cửa sổ dày kín, một chút khe hở mở ra khiến người khác nhìn vào mà chất chứa nỗi niềm, nó như pho tượng đứng trời tròng ngoài cửa, đôi bàn tay lơ lững vào khoảng không rộng lớn. tại sao cửa lại không khóa? Tại sao lại mở hờ như vậy? phải chăng ông trời bắt nó phải nghe phải nhìn thấy điều này?
Có thật là anh sẽ lấy cô ấy? có thật là tình cảm kia dễ dàng đổi thay như vậy?
Gia Tuấn đứng phía sau cũng hiểu rõ tâm trạng ngay lúc này của nó, hai tay anh đặt lên bờ vai có vẻ đang run lên. Nó lắc đầu kéo vội cạnh cửa đang khép hờ kia, như đang tự mình đóng lấy điều gì đó?
Thờ ơ đúng chất kẻ mất đi lí trí nó không quan tâm đến mọi thứ xung quanh nhanh chóng lặng lẻ bước từng bước lang thang trên hành lan bệnh viện,đôi tay Gia Tuấn nắm chặt lại rồi quay đi.
Nó chẳng biết mình đi đến đâu, thời tiết oi bức đến ngạt thở khiến ai cũng phải tìm một nơi nào đó có chút dịu dịu của gió tươi, còn nó cứ đi mãi đi giữa một sa mạc cô đơn, đáng sợ.
“Két”
-cô điên sao đi đứng cái kiểu gì vậy?
Gia Tuấn ôm nó tránh khỏi chiếc xe vô tri vô giác kia, trờivừa nắng, cộng thêm cái nhảy tim khi xém tí thì gây án mạng khiến chủ xe đó nổi cáu.
-xin lỗi.—Gia Tuấn cúi đầu, rồi nhanh chóng tìm một chỗ có bóng râm ngồi xuống.
Giữa dòng đời đáng thương , giữa một sa mạc đầy hiu vắng, nó thật sự bế tắc đáng lẽ ra nó không lên yêu người đàn ông đó nhiều như vậy? sẽ hạnh phúc nếu nó biết kìm nén cảm xúc, biết từ bỏ mà không phải nuối tiếc.
-em làm sao vậy hả? em không nghe thấy không nhìn thấy sao? Hắn ta không xứng đáng để em phải như thế này? Em tỉnh lại đi.—Gia Tuấn tức giận lay lay không ngừng bờ vai kia, tại sao mỗi lần thế này anh không kìm nén được mình, anh đang ghen thật sự nỗi ghen trong anh rất lớn. Anh hận rằng đã không quay về bên nó trước khi nó yêu hắn.
Đôi mắt vẫn như vậy? không khóc không ướt lệ nhìn Gia Tuấn, nó như một đứa trẻ hồn nhiên đến nỗi làm đau chính mình, làm đau cả người ngoài cuộc.
Ánh nắng chói nhòa len qua những tán lá chập chừng vươn lên tóc ai đó.
-Hãy để anh chăm sóc em và đứa bé, chúng ta sẽ rời xa nơi này, anh chấp nhận làm kẻ ngốc thay thế hắn, chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy em cười như lúc trước.—Gia Tuấn giữ chặt bờ vai nó, dùng đôi mắt chân thành để làm dịu lòng.
Gia tuấn đang nói gì?nó là đang xem phim hay chăng?
Rời xa nơi này chính là thứ nó muốn ngay lúc này,Nam Phong và Tiễu Mễ sẽ làm đám cưới nó còn ở lại đây làm gì? tất cả đã quay về ngay lúc đầu, ngay cái ngày không quen biết nhau, nó sẽ ra đi, đứa bé trong bụng cũng coi như là thứ tơ thừa của cuộc tình đau đớn. dù nó không yêu Gia Tuấn dù đứa con không phải của anh nhưng anh vẫn chấp nhận nó vẫn yêu nó, những thứ Gia Tuấn làm sẽ khiến nó càng thêm mặc cảm càng làm nó thấy có lỗi.
Hai bóng ngườichíu gợi màu nắng đam mê, không nói có phải chăng là chấp nhận, hay chỉ là một chút im lặng để không làm người khác tổn thương.
Tình tay ba nào có hạnh phúc như ta tưởng? kẻ thì nhạt nhòa hạnh phúc người thì cay đắng nát lòng.
Chỉ ước cho quá khứ ngủ yên đừng bị ai ồn ào đánh thức.
Em cười
- Bởi trong quá khứ em là người thất bại
- Nhưng trong hiện tại em là kẻ giàu nhất
........... Nỗi buồn em không thiếu
Tan nát em chất đầy
Anh nhìn có thấy không
- Em dư cảm xúc
- Và.....thừa niềm đau