Chủ nhật một ngày nắng ấm lại đến, không có ngày nào khiến trái tim tan chảy như ngày này, ban mai
tươi rói che lấp những ngày nắng nở, hôm nay nó giết thời gian bằng cách cùng
Gia Tuấn đi hẹn hò, sau bao công sức Gia Tuấn làm nó cảm động suốt 4 năm qua,
hạnh phúc lại một lần nữa mĩm cười với nó và Gia Tuấn, hạnh phúc của lúc nhỏ.
-Mời , công chúa nhỏ lên xe.--- Gia Tuấn đưa đôi tay mời nó,
như lúc nhỏ anh và nó cùng chơi trò cô dâu chú gễ.
-Cảm ơn, hoàng tử đẹp trai--- Nó cười tươi
nhìn Gia Tuấn rồi bước lên xe.
Chiếc xe nhẹ lăn bánh trên con đường mòn phía trước, để lại
vạn vật đang lay động phía sau. Nắng đã ngoi lên bao phủ lấy hình hài nhỏ bé
của thế giới huyền dịu này,nó tung tăng cùng Gia Tuấn đi chơi trong lòng rất
vui.
-Mình sẽ đi đâu hả hoàng tử? ---Nó quay sang hỏi Gia Tuấn.
-Đưa công chúa nhỏ đi khu vui chơi hen.---Gia Tuấn.
Nó gật gật đầu ngoan ngoãn, đôi mắt long lanh tỏa sáng thích thú, rất
lâu rồi nó không được đi chơi thế này, và trong lòng nhẹ nhỏm thoải mái như bây
giờ. Nó vào khu vui chơi thì y như rằng ngó hết chỗ này đến chỗ nọ, chơi trò
này lại chông ngóng trò kia, Gia Tuấn cũng bó tay với nó luôn, nhưng được thấy
nụ cười trên gương mặt nó là lòng Gia Tuấn lại dấy lên thứ tình cảm hạnh phúc
lạ thường.
Gia Tuấn không lấy xe mà đòi đi bộ làm nó vừa đói vừa mếu,
nó cảm thấy hình như bàn tay của Gia Tuấn khẻ chạm tay nó rồi lại rút về, đoán
được suy nghĩ bây giờ của Gia Tuấn nó chủ động nắm lấy tay Gia Tuấn rồi kéo anh
chạy như bay. Trong màu nắng thạch nhân trong sáng, có hai người đang rất hạnh
phúc tay trong tay trên phố, làm ai cũng phải ngước nhìn, họ rất đẹp đôi. Chạy
mãi chạy mãi cũng đến nhà hàng cần đến, nó thở phì phò cộng thêm đói bụng làm
cái bụng nó cứ réo in ỏi, nó xấu hổ phải chạy toát vào trong kiếm bàn ngồi ăn .
-công chúa nhỏ ăn gì nà? –Gia Tuấn cầm thực đơn đưa qua đưa
lại.
-À…. Xem nào.. cái này ..cái này và cả cái này này nữa
Nó gọi một hơi cả chục món, người phục vụ tròn xoe nhìn nó.
-Chị cứ lấy hết đi.—Gia Tuấn thấy người phục vụ ngớ ra đó
liền lên tiếng vì biết họ đang nghĩ cái gì trong đầu mà.
-À… vâng quý khách đợi một lác sẽ có ngay.
Người phục vụ quay sang cười với Gia Tuấn, đến khi đi mà còn
không chịu rời mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh.
-Em đó.. gọi gì mà lắm thế muốn anh sạt nghiệp à?—Gia Tuấn
-Nhóc con.—Gia Tuấn phì cười trước câu nói và hành động đáng
yêu của nó.
Trong khi chờ đợi người ta đem thức ăn ra,nó và Gia tuấn chơi trò u xùm nhéo mũi, mọi người trong nhà hàng đều nhìn
cặp đôi trẻ con mà ôm bụng cười, nhiều người lại ganh tị quá trừng, ranh tị vì họ
hạnh phúc quá.Đang chơi vui vẻ thì nó nghe thấy tiếng cải nhau của ai đó quen
quen.
-Em xin lỗi mà… anh đừng đi.—Một cô gái ăn mặc hở hang đang
níu kéo ai đó.
-Buông--- Một câu nói ngắn gọn lại rất lạnh lùng phát ra từ
ai đó, không ai khác ngoài Nam Phong giám đốc của nó.
-Anh, em biết lỗi rồi mà, ở lại tí đi--- Cô gái đó ra sức nài
nỉ.
-Biến, sau này không cho phép cô xuất hiện trước mặt tôi. ?--- Nam Phong đẩy tay cô gái đó ra, xảy bước đi ra ngoài để cô gái đó ôm
mặt khóc nức nở.
Nó chề môi nhìn bộ phim mình mới vừa coi, hay thật rất hay
điều này càng chứng minh Nam Phong không phải Thiên Kỳ, anh ta chỉ mang vẻ bề
ngoài giống Thiên Kỳ, mà Thiên Kỳ cũng đã,,…….
-Thiên Kỳ?—Gia Tuấn
thốt lên hai chữ khi nhìn thấy Nam Phong bước ra.Trong lòng đầy hoảng hốt
-Anh ta không phải Thiên Kỳ--- Nó rẩy rẩy thức ăn trên bàn,
nói có chút buồn bã.
-Không phải Thiên Kỳ ư? Khuôn mặt đó……
-Rất giống Thiên kỳ phải không.?--- nó lên tiếng nói trước
Gia Tuấn.
-Rất giống, mà sao?—Gia Tuấn hơi nghi ngờ, không lẻ nó đã
gặp cái người này rồi, vậy phảnn ứng của nó lúc đó, lúc đó thế nào?
-Hắn là Nam Phong, giám đốc của công ty em.
-Cùng làm chung công ty?—Gia Tuấn
Nó gật đầu, đôi mắt nhìn Gia Tuấn không rời.
-Em có… có cần … phải đổi nơi làm việc? ---Gia Tuấn ấp úng
không biết có nên nói ra không, sợ nó nhìn thấy khuôn mặt giống Thiên Kỳ mỗi
ngày lại hiểu lầm, và…..
-Không cần đâu?
-Thật là không cần chứ
-Em ổn mà, dù gì hắn ta cũng không phải Thiên Kỳ chỉ là mang
vẻ bề ngoài giống thôi, em biết mà? Anh đừng lo là em nhìn nhầm rồi lại chuốt
đau khổ, không có đâu
Cứ tưởng rằng hôm nay đi chơi sẽ
rất vui vẻ nhưng hình như lúc nào trong cuộc sống của nó cũng hiện diện cái ten
của hắn thì phải, cứ như chưa từng biến mất ấy.
Mấy tuần nay vẫn là thế, nó và Gia Tuấn ngày càng tiếng
chuyển còn việc ở công ty thì cứ thế, chỉ có điều nó không có cách nào đối mặt
với tổng giám dốc của mình, vì Nam Phong rất giống Thiên kỳ càng nhìn nó càng
mất lí trí.
-Alo--- Nó nhất máy.
-Em yêu nhớ em quá--- Phương Linh ở đầu dây bên kia lên
tiếng.
-Thật hông, tao nhớ mày chết mất? – Nó ỏng ẹo trong điện
thoại
-Ráng đi honey, hai tuần nữa tao sẽ về với mày----Phương
Linh
-Hai Tuần cơ à? Lâu quá.- Nó
-Thế thì tao ở bên này luôn cho mày nhớ chơi.—Phương Linh
nghiêm nghị.
-Con chó? À mày và Trọng Thiên vẫn khỏe chứ?—nó
-Vẫn tốt chó ạ? Còn mày và mọi người bên đó thì sao?-Phương
Linh
-Chưa chết được? còn bác…. Bác…. Trọng.. vẫn khỏe?—Nó có
chút lưỡng lự trong câu nói, ngay cái hôm Thiên Kỳ không còn nữa thì ba Trọng
đã lập tức ra nước ngoài cùng với Trọng thiên và Phương Linh, nó nghĩ có lẽ do
bà Trọng quá đau buồn nên tìm một nơi xa để quên đi tất cả, và nó cũng không
còn ở Mĩ nữa mà trở về Việt nam nó không thể nào tiếp tục sống ở cái nơi chứa
đày nước mắt và đau lòng đó
-Bác Trọng…… Bác ấy…qua đời ba năm trước rồi.—Phương Linh
nghẹn ngào trong điện thoại.
-Qua đời… Tại sao
Như không tin vao sự thật này, không phải đang khỏe mạnh hay
sao? Tại sao lại qua đời, không lẽ là do nó, vì nó mà Thiên Kỳ không còn nữa,
bà Trọng đau buồn mà uất ức qua dời, vậy không phải chính nó là kẻ giết người
sao?
-Là lỗi cho tao?—Nó khóc.
-Không phải đâu?—Phương Linh lo lắng nói, sợ nó tựu trách
bản thân mình mà làm chuyên dại dột.
-Tất cả là do tao? Nếu như ngày đó không phải tại tao thì
Thiên Kỳ đã không…… và bác Trọng cũng ……..?—Nó dường như nói không lên lời, tự
trách bản thân mình.
-Mày đừng nghĩ vậy? Bốn năm trước khi vừa mới qua bên này,
bác Trọng đã không muốn sống cùng tao và Trọng Thiên nên đã đi nơi khác, bất
chấp cho sự ngăn cản của tao và Trọng Thiên….--- Phương Linh thở dài rồi nói
tiếp.
-Biết bác Trọng buồn vì cái chết của Thiên Kỳ nên tao và
Trọng thiên cũng không muốn giữ lại và mong Bác Trọng sẽ bình tĩnh lại rồi về
sống với tụi tao, nhưng được một năm thì hay tin bác Trọng bệnh ung thư mà
chết, moị chuyện không phải do mày đâu Bảo ngọc à? Đừng tự trách bản thân---
Phương Linh nói một hơi, nhằm muốn giải thích những gì trong lòng nó
Bà Trọng đã mất và cùng cái bí mật kia chôn vùi vào hư
vô, chẳng biết mọi chuyện rồi sẽ ra sau và như thế nào, chỉ biết thời gian vẫn vô tình trôi đi, cướp mất những thứ không đáng.