Trọng Thiên đang bàn tay vào nhau, ngậm ngùi hỏi vị bác sĩ
đã cứu anh. Lại một nụ cười trên môi ông bác sĩ nhưng nụ cười này có chút gì đó
chua chát lắm.
-Đã qua cơn nguy hiểm.
Trọng Thiên thở cái nhẹ ngàng vì được nghe câu nói an tâm
của vị bác sĩ già.
-Nhưng,,,! –Bác sĩ
-Nhưng sao? Có gì không ổn uk! – Trọng Thiên
-Nhưng có thể tỉnh lại hay không thì còn lệ thuộc vào lý trí
của cậu ấy.….. mà chưa …………. Mà……..
Vị bác sĩ thở dài ngậm ngùi chua xót trước câu nói gian dở
của mình, như không muốn nói ra sự thật đau lòng ấy, ông rất muốn dấu nhưng
không thể.
-Dù có tỉnh dậy tôi cũng không chắc là có để lại di chưng
hay không? Mong là mọi chuyện sẽ tốt.
- Di chứng?--Trọng Thiên dường như cố không tin vào đôi tai của mình
-Sẽ tốt thôi mà!--Ông trấn an Trọng Thiên rồi bước đi.
Trọng Thiên nhìn vào căn phòng nơi hắn đang nằm bất động
trên giường, lòng thắt lại, không biết phải ăn nói như thế nào với nó, khi nó
tỉnh lại, Trọng thiên thì thầm :
-Anh phải cố lên. Em không muốn
phải nói với Bảo Ngọc. Không muốn nhìn Cô ấy phải khóc, anh cũng không muốn
phải không?
-----------------------------------
Trên chiếc gam giường trắng tinh kia một cô gái đang khẻ mơ
đôi mắt sau mấy tiếng ngủ lì không chịu dậy. Nó ôm đầu ngồi dậy thấy Gia
Tuấn, Thảo Anh và Phương Linh mệt mỏi gục lên gục xuống. Nó nhìn Gia Tuấn mà
xót giùm, tự trách mình đã làm cho anh và mọi người phải lo lắng đến thế này, chợt nó nhớ lại
hình như mình đã để quên cái gì đó.
-Thiên Kỳ…
Nó bước xuống giường, đôi mắt kia long lanh tìm kiếm ai đó.
-Em tỉnh rồi?-Gia Tuấn.
-Thiên Kỳ đâu?-Nó
-Em chư được khỏe, nghĩ chút đã! –Gia Tuấn
-ANH ẤY ĐÂU?
Nó không kìm nén được mà vội hất mạnh tay Gia Tuấn ra, vừa
bước xuống giường đôi chân của nó đã không trụ được, không nhờ Gia Tuấn đỡ thì
nó đã ngã nhào ra đất cũng nên.
-Em phải tìm anh ấy.
Nó lại một lần nữa buông bàn tay Gia Tuấn ra mà đi tìm hắn,
Gia Tuấn thờ ơ nhìn nó, thật sự anh không bằng hắn? Nó thật sự đã thay đổi rồi,
cả tình cảm lúc nhỏ cũng thay đôi theo , không còn là cô bé ngốc của riêng anh nữa.
“Tít tít…tít..tít” Chỉ là những tiếng “tít” không đều nhau ở
nơi cuối giường, nó nhìn hắn mà đau lòng, vội vội vàng vàng đẩy cửa đi vào,
nhưng bước chân nó run run khi thấy bà Trọng ôm mặt khóc, và càng đau hơn khi
hắn nằm im liềm trên chiếc giường kìa.
-Anh .....ấy sao ....rồi .....hả bác?-Nó thẩn người nhìn hắn bị băng bó, trong giọng nói có chút run sợ
-Cô còn mặt mũi nào đến đây? Cút đi?....tại…..tại…cô mà….
Thiên Kỳ ra nông nỗi này? Cô trả con trai lại cho tôi?
Bà Trọng vừa khóc vừa đánh nó, xua đuổi nó không cho nó đến
gần hắn, nó biết chứ, tại nó mà hắn phải trở thành như thế, nó ước gì
người nằm trên giường đó là nó chứ không phải hắn. Nó cũng biết người làm mẹ như Bà Trọng khi
thấy con mình như vậy cũng đau buồn lắm, đau hơn cả nó, nên nó không trách bà,
chỉ đứng khóc cho bà Trọng đánh. Nó đáng
bị thế.
-Bà dừng lại đi?-Gia Tuấn chạy vào đỡ lấy nó.
-Bác đừng quá xúc động mà?- Minh Quân xót xa nhìn đứa em gái
rồi nhìn bà Trọng
-Mẹ.. mẹ đừng làm vậy mà? Lỗi đâu phải Bảo ngọc đâu?-Trọng
Thiên
-Con còn nói giúp cho cô ta, cô ta hại anh con như thế không
đủ sao?
Bà Trọng chỉ tay vào mặt nó. Bà Trọng cũng không muốn làm thế
nhưng vì quá đau buồn nên không kìm nén được lời nói của mình.
-Anh hai giờ rất cần Bảo ngọc mẹ à? Chỉ có Bảo Ngọc mới có
thể thức tĩnh anh hai thôi?--Trọng Thiên liếc nhìn anh hai tội nghiệp của mình.
Bà Trọng cũng không nói gì, nhìn đứa con trai của mình mà
xót, rồi đi ra ngoài cùng với Trọng Thiên .
Nó bước từng bước nhẹ nhàng ngồi cạnh hắn, nâng đôi tay rắn
chắc của hắn áp sát gò má mình, nước mắt lại rơi, đau đau lắm.
-Ck này? Đừng ngủ nửa mà . nhìn zk cái đi?
-…….
Đáp lại nó chỉ là những tiếng “tít tít” vô hồn kia.
Gia Tuấn đứng kế bên nhìn nó mà không kìm được nước mắt, một
cô bé mang nụ cười ngày nào , giờ trên khuôn mặt đó đã phờ phạt, đầy nước
mắt, anh rất muốn lau đi những giọt nước mắt đáng ghét kia nhưng bất lực vì
hiện bây giờ dù có làm gì cũng không đủ để nó trở lại như trước.