Nước mắt...
Bắt nguồn từ nỗi đau...
Rơi xuống khi có quá nhiều tổn thương...
Phải chăng...
Khi yêu nhau người ta vẫn thường như vậy...
Một người đau - một người làm ngơ...
Và.....
Cả 2 vô tình lướt qua nhau như người xa lạ...
Sáng hôm sau khi ban mai long lanh đã ngoi lên, Nam Phong có
vẻ hăng hái đầy vui vẻ sải bước đến phòng làm việc của nó,ngay cả bản thân anh
cũng không biết mình đang làm trò ngu xuẩn gì.
-Giám đốc,,, sao.... sao hôm nay.... lại xuống đây, cần gì gọi...
chúng tôi là được rồi.--- Anh Quản toát mồ hôi hột nhìn Nam Phong sợ hãi, như vừa mới gặp cọp.
-Ý anh nói là tôi không được xuống đây ư? --- Nam Phong
khoanh tay nhìn anh Quản rất đáng sợ.
-Không? Ý của tôi không .. phải.... vậy… --- Anh Quản sợ hãi cố
biện minh
-Không nói nhiều, Kêu cô Bảo Ngọc ra đây?—Nam Phong ngồi
trên ghế với tư thế ung dung nhìn xung quanh căn phòng.
-Vâng? Tổng giám đốc chờ cho một lát,tôi sẽ đi ngay, đi ngay
ấy mà?—Anh Quản chậm chạp sợ đắt tội với Nam Phong thì có nước về cạp đất mà
ăn.
-Tôi không có thời gian?—Nam Phong lạnh lùng.
Anh Quản ba chân tám cẳng chạy nhanh vào trong tìm nó,”
không biết nó đã đắt tội gì mà để tổng giám đốc mò đến tận nơi kiếm, lần này cô ta
cũng chết mà tôi đây cũng chẳng yên được, thật là một con ăn hại mà’’ Anh Quản
bực bội thầm nghĩ.
-Bảo ngọc đâu.... Bảo ngọc đâu--- Anh Quản thở hổn hển như ma
đuổi.
-Anh Quản tìm tôi, mà làm gì như chó rượt vậy?—Nó cầm sấp hồ
sơ, mắt long lanh nhìn Anh Quản đáng thương.
-Chó rượt cô thì có… Cô hôm nay chết chắc rồi.--- Anh Quản
chỉ vào mặt nó.
-Chết cái đầu anh, Tôi mà chết anh cũng chẳng sống được…--
Nó nghiến răng, tự nhiên sáng sớm bị người ta trù ẻo, thật xui hết biết.
-Mệt cô quá.. tổng giám đốc tìm cô kìa.
-Nam Phong hả? mà chi?--- Nó ngu ngơ
- Cô dám gọi thẳng tên gíam đốc thế à? Cô có biết kĩ cương
lớn nhỏ không vậy?....... Mà cô làm cái gì mà giám đốc tìm đến cô, chắc lại gây họa
nữa chứ gì…!!—-----Anh Quản xả một hơi làm nó ngáp mấy lần.
-Nói nhiều quá? Chết thì chết sợ gì?—Nó nói rồi, bước ra
ngoài chỗ Nam Phong, có gì thì mất quá cuốn đồ về nhà ăn với ngủ khỏi đi làm.
Bên ngoài Nam Phong chờ dài cả cổ, Anh chưa bao giờ có cái khái niệm chờ đợi người khác thế này,nhưng hôm nay tự nhiên lại phải, đi đi lại lại, đứng đợi một cô gái không chút gì gọi là thu hút hết, chắc anh mắc phải bệnh mộng du rồi cũng nên.
-Tìm tôi.—Nó lên tiếng khi thấy Nam Phong cứ đơ ra, nó đứng
nãy giờ mà Nam Phong không hay biết.
-Cô không thể nhanh hơn được nữa hả?—Nam Phong bực bội.
-Không.—Nó nhìn Nam Phong thách thức, ngày nào nó cũng gặp
cái bản mặt của Nam Phong riết rồi cũng quen, lại nhớ đến hôm qua sém ngủm
trong tay Nam Phong thì lại bực.
-Lẻo mép ghê nhỉ!—Nam Phong tiếng từng bước lại phía nó, Nó
sợ hãi lùi lại cho đến khi lưng đã chạm tường.
-Anh,… anh..lại muốn gì?—Nó run lên.
Nam Phong khẻ áp sát mặt nó, nó thấy vậy nhắm mặt lại chờ
chết, Nam Phong thấy biểu hiện của nó phì cười, rồi che dấu nụ cười mà trước
giờ Nam Phong chưa hề cười với cô gái nào.
-Muốn tôi hôn cô đến vậy à?—Nam Phong nói lí nhí vào tai nó,
từng đợt từng đợt hơi thở nóng ấm không đều nhau thỏa vào bên tai nó.
Nó thức tỉnh được hành vi vô ý của mình liền tức giận đạp
lên chân Nam Phong cái rõ đau, làm cái mặt của Nam Phong quạu hơn cả mặt khỉ.
-Không có chuyện gì, thì tôi đi đây, không có thời gian để tản
gẫu với anh.
-Cô lên làm thư kí cho tôi.—Nam Phong khoanh tay nhìn phía
sau nó.
-bị điên à, tại sao tôi phải làm, cô thư kí xinh đẹp của anh đâu, hay bị cô ta đá rồi/-Nó nghênh mặt
-Ngay lập tức.—Nam Phong lạnh lùng
-Không thích.
-Cô là sếp hay tôi là sếp.
-Tức nhiên là anh, vậy cũng hỏi ngớ ngẩn.
-Cô…. Cho cô 30’,, nếu còn không lên, tôi cho cô sống không
được chết cũng không xong.
Nam Phong nói rồi ,để lại khuôn mặt đang xì khói phía sau,
nó bất quá là thăng chức thôi, đi làm công việc nhẹ ngành hơn , lời quá rồi còn
gì, có phải đi vào hang cọp đâu mà sợ.
30’ sau nó có mặt ở trong phòng làm việc của Nam Phong, đẩy
cửa bước vào trong đây như một cái hang vậy không một chút ánh sáng, âm u lạnh
lẽo đến phát gớm.
“Xoạch Xoạch” Nó kéo hết những cái màng che cửa sổ ra, ánh
nắng chíu gọi vào, tinh nghịch như mới lần đầu được chui vào căn phòng này. Nó
khẻ cười, hít không khí bên ngoài.Đắt trí gật đầu lên tục.
-Cô làm chuyện ngốc gì thế?—Nam Phong đi vào thấy căn phòng
của mình chứa đầy ánh sáng, anh nhanh tay kéo lại rèm cửa.Những ánh nắng lưu
luyến bị đá ra ngoài.
-Anh,.. anh làm gì vậy? Anh có biết căn phòng của anh ngột
ngạt lắm không?
-Chẳng cần cô bận tâm, sau này không cho phép cô dịch chuyển
bất cứ thứ gì khi chưa có lệnh của tôi?—Nam Phong trở về bàn làm việc, gác đôi
chân lên bàn.
Nam Phong không phải muốn sống trong một căn phòng thiếu ánh
sáng của mặt trời thế này, mà chỉ vì anh là một người đúng đầu thế giới mafia,
ở đâu đâu cũng sẽ có người ác tâm làm hại anh, theo dõi từng hành động và mối
quan hệ của anh ở mọi lúc, nên phải làm
thế để tránh tay mắt của người bên ngoài.
-Anh là sếp chứ không phải má tôi, Anh thích làm gì thì tùy,
Tôi không muốn làm thư kí bậy bạ gì gì đó của anh.
-Thư kí bậy bạ?
-Ừ.!
-Hahhaha.. cô đang mớ đấy hả?—Nam Phong cười to
-Mớ cái đầu anh.. tôi không muốn làm thư kí của anh.—Nó nói
rồi bước ra ngoài.
-Đứng lại, ai cho cô đi?—nam Phong kéo nó lại.
Vì lực kéo của Nam Phong khá mạnh làm nó ôm lấy thân hình
vạm vỡ của Nam Phong, hai người bây giờ rất gần, rất gần.
1s
2s
3s…
-Biến thái.
Nó nhìn Nam Phong một hồi lâu , tựu nhiên chìm vào khoảng
trống vô tận, trong đôi mắt nó là một khuôn mặt quá đổi quen thuộc, đó là hình
bóng của Thiên Kỳ, Đến khi nhận thức được thứ đang tồn tại nó mới kịp đẩy Nam
Phong ra, càng vùng vẫy Nam Phong càng nắm chặt tay nó, tay kia của Nam
Phong siết lấy eo nó. Nó nhìn thấy được trong đôi mắt Nam Phong có tia gì đó lạ
thường.
Nam Phong cúi đầu,đích đến là đôi môi làm trái tim Nam Phong
thổn thức kia, anh không biết tại sao bản thân mình không kìm chế được mỗi lần
nhìn thấy đôi mắt long lanh của nó, và mỗi lần khoảng cách được rút ngắn như bây giờ,trong tìm thức của Nam Phong chỉ muốn chiếm hữu thứ gì đó. Một nụ hôn sâu đến tận tim gan, nó
cố không hòa nhập vào nụ hôn điên rồ của Nam Phong nhưng chỉ có thể bất lực,
Nam Phong dường như đã chiếm được vị trí trong nụ hôn, càng lúc càng bá đạo
hơn, hút hết những tinh túy mật ngọt của nó. Đôi tay Nam Phong điên cuồng vùi trong váy nó, áp sát nó vào tường, nước mắt nó khẻ lệ
nhòa khi không cách nào để dừng hạnh động của Nam Phong. Nó sợ hãi run lên, nam
Phong cảm nhận được điều đó, ý thức làm Nam Phong bỗng ngừng ngay hành động
trước mắt, lưu luyến buông bờ môi ngọt ngào của nó, và thu tay về, lặng lẽ nhìn
nó , nhìn những tia nước còn bấn loạn trên gò má.
“Chát” Nó sụt sùi , cảm thấy uất ức khi những gì Nam Phong
làm ,càng tức giận hơn khi con người trước mắt lại giống Thiên Kỳ, thấy đau
lòng cho chính bản thân mình như bao nỗi đau, nước mắt, và cả sự ấm ức cùng tràn
về một lúc, nó chạy ra ngoài, bàn tay Nam Phong vô hồn lơ lững trong khoảng không,
Nam Phong muốn níu nó lại nhưng tự hỏi
bản thân, tại sao, và vì cái gì?
Nam Phong thu bàn tay kia về , thả lưng xuống ghế, đôi mắt
anh buồn bã,với suy nghĩ” “”Không được vướng vào cái thứ gọi là tình yêu, đàn bà
có cũng được, không chẳng sao. Và lòng dạ đàn bà khó lường trước..Không thể để
người khác nắm được cái tẩy của mình, Nam Phong mày thức tỉnh lại đi”” Nam
Phong xoa xoa hai bên thái dương, anh lại cảm giác cơn đau kia đang kéo
đến, cơn đau lúc này ngày càng nhiều hơn
anh tưởng. Đưa tay vớ lấy lọ thuốc uống vài viên,mà ba anh (Ông Trần Hùng) vừa mới gửi từ
bên nước ngoài cho anh mấy hôm khi anh than đau đầu.
Trần Mạnh Hùng (Trần Hùng) là cha của Trần Nam Phong, nói
đúng hơn Nam Phong chỉ là con nuôi, (còn sự việc ra sau thì từ từ mọi người sẽ
biết, gấp gáp làm gì?) và chủ công ty Trần Nam và đứng sau thế giới ngầm là ông.
Em đủ sức tìm một người tốt hơn anh
Nhưng em không đủ tình cảm để dành cho họ
Vì tất cả tình cảm mà em có … đã dành hết cho anh rồi