Tân Vũ Bảo lại chỉ vào mũi Tân Sơ Hạ khiển trách: "Bố nuôi con lớn như vậy, nhưng con lại phản bội, bán đứng bố! Con không có tư cách đưa ra bất cứ yêu cầu nào với bố!"
“Bố, con không phản bội hay bán đứng bố, con chỉ muốn.” Tần Sơ Hạ nghẹn ngào.
Tần Vũ Bảo tức giận siết chặt nắm đấm, không chờ Tần Sơ Hạ nói xong liền tức giận xoay người rời đi. Tân Sơ Hạ nhìn bóng lưng của Tân Vũ Bảo, sống mũi cay cay, không nhịn được mà bờ vai run run, khẽ nức nở.
Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì?
Sao bố lại đối xử với cô như vậy?
Ông chủ bưng phần hải sản nướng lên, cô không ăn miếng nào mà thanh toán luôn, một mình đi dạo trên bãi cát bờ biển.
Gió biển mặn mặn thổi khô nước mắt cô, nhưng lại không chữa lành được nỗi đau trong lòng cô.
Trên đài quan sát cách đó không xa, Phó Diệc Phàm đứng lặng hồi lâu, nhìn vào hình bóng cô đơn của Tần Sơ Hạ đang ngồi trên bãi cát.
Số điện thoại này của anh là số riêng tư, hầu như không có bất kỳ cuộc gọi quấy rối nào.
Lúc đầu số điện thoại bàn đó gọi đến, chuông reo vài giây rồi cúp máy, anh vừa nhìn vào số điện thoại thì liền đoán được ngay đó là cô.
Anh gọi lại, cô từ chối bắt máy, rất rõ ràng là cô không muốn gặp anh.
Mặc dù đây chỉ là những suy đoán của anh, nhưng phân tích của anh từ trước đến nay luôn chính xác.
Mãi cho đến khi Tần Sơ Hạ đứng dậy khỏi bãi cát, quay trở lại xe, lái xe đi, anh mới đi xuống khỏi đài quan sát.
Ngày hôm sau, trời hửng sáng.
Ngoài sân biệt thự nhà họ Tân đã náo loạn.
Tổng Thiên Thanh sai khiến những người giúp việc ở trong nhà lấy chổi đuổi một con chó chăn cừu Đức khổng lồ trông giống như một con sói.
Còn con chó chăn cừu Đức này luôn ngồi ở cửa, không động đậy, nhìn chằm chằm vào bà ta, trông rất đáng sợ!