Sau khi quyết định đủ nhóm năm người, Minh Tư Thành giao cho Nhiên Mộc Miên một quyển từ điển thuật ngữ IT cực dày.
“Anh thấy tiếng Anh của em rất tốt, cho nên cái này sẽ không làm khó được em đâu ha?” Minh Tư Thành hiểu ý cười cười.
Tất nhiên Nhiên Mộc Miên cũng không muốn bị anh coi thường, ôm từ điển vào ngực cười nói: “Đương nhiên, hoàn toàn không thành vấn đề”
Qua một đêm đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cô cũng thông suốt rồi.
Mặc dù cuộc đời của mình bị bố sắp đặt, nhưng ít nhất bố cũng vì muốn tốt cho cô.
Bây giờ mà nói, cô cảm thấy nam sinh Minh Tư Thành rất tốt.
Triệu Thanh Tâm và Lộ Minh Ái cũng phụ họa theo: “Bỏ chữ “hoặc” đi, đưa một đôi về hén!”
“..” Nhiên Mộc Miên cạn lời rồi.
Đám bạn này xấu ghê!
Nhiên Mộc Miên bĩu môi, thầm nói: “Bản thân tớ cũng là “em bé” mà”
Minh Tư Thành ngồi ở vị trí lái xe bên cạnh chỉ cười không nói.
Sau khi đến nhà trọ, Trương Hùng Cường, Hình Quốc Bảo và Trọng Quân Kiệt bắt đầu bận bịu cài đặt máy tính để bàn trong phòng.
Minh Tư Thành thì mang đồ đạc của Nhiên Mộc Miên lên phòng ngủ.
Nhà trọ ở một người cho nên chỉ có một phòng ngủ.
Nhiên Mộc Miên tò mò hỏi: “Em ngủ trong phòng thì các anh ngủ ở đâu?”
“Không phải tầng trên còn một đài quan sát à? Bốn người bọn anh ngủ trên đó.’ Minh Tư Thành cười đáp lại, dừng một chút lại bổ sung: “Phòng có khóa trong, nếu như em không yên tâm thì buổi tối có thể khóa trái cửa.”
“Ồ, vâng” Nhiên Mộc Miên cười xấu hổ.
Chỉ là tiếp đó, huấn luyện của bọn họ thật khiến cô mở rộng tâm mắt.
Vì liên quan đến danh dự của trường cho nên Minh Tư Thành cực kỳ dốc sức vào giải thi đấu lần này.
Nhiên Mộc Miên ôm từ điển ngồi bên cạnh, toàn bộ hành trình nghe chỉ huy ghi chép lại.
Nếu lấy giải thi đấu trình tự thiết kế này so sánh với thi đấu thể thao thì vị trí của Nhiên Mộc Miên tương đương với vị trí phụ trợ.
“Khoảng thời gian này chúng ta không cần đi học ạ?”
Nhiên Mộc Miên tò mò hỏi.
Minh Tư Thành gật đầu: “Cách ngày thi đấu chỉ còn lại bảy ngày. Cho nên bây giờ chúng ta tập trung một chỗ để tăng cường huấn luyện”
“Anh bận thật đấy! Em nhớ dưới anh còn có thi đấu đồng đội nữa” Nhiên Mộc Miên nói tiếp.
Minh Tư Thành tự tin cười cười, giơ tay cưng chiều xoa đầu Nhiên Mộc Miên: “Anh không “bận” mà phải gọi là “mạnh mẽ”. Nếu anh không “mạnh mẽ” thì sao xứng với công chúa Mộc Miên nhà anh được, có đúng không?”
“Hai người đừng thả thính nữa, bọn tôi bên này đã thử nghiệm thành công rồi, bây giờ chỉ chờ kích hoạt!”. Trương Hùng Cường thúc giục.
Minh Tư Thành thu tay lại, chính tức tiến vào trạng thái huấn luyện.
Nhiên Mộc Miên cũng bắt đầu đợi lệnh bất cứ lúc nào, dịch giúp bọn họ một vài thuật ngữ chuyên nghiệp khó nhớ.
Chẳng qua, bình thường có Minh Tư Thành ở đây, cô chỉ cần dịch giúp anh một lần là anh đã nhớ kỹ. Nhưng ba người Trương Hùng Cường lại không nhớ được, có lúc cô còn phải cực kỳ kiên nhẫn dịch ba bốn lần.
Khi bốn người bọn họ không cần cô dịch từ điển, Nhiên Mộc Miên ở bên cạnh, một tay chống cằm, không hiểu sao lại nhìn Minh Tư Thành đến ngẩn người.
Mười ngón tay anh thon dài, lúc đánh bàn phím giống như đang đánh đàn piano vậy, tốc độ vừa nhanh vừa linh hoạt.
Trong con ngươi màu đen chiếu ra tình tự mật mã chuyển động tốc độ cao trên màn hình máy tính.
Nhiên Mộc Miên nhìn một lúc, nằm úp sấp trên bàn ngủ lúc nào không hay.
“Nè, cô chủ Nhiên dịch cho tôi…” Trương Hùng Cường còn chưa nói xong đã bị Minh Tư Thành cầm từ điển chặn miệng.
Trọng Quân Kiệt nhìn Minh Tư Thành ôm Nhiên Mộc Miên về phòng ngủ, không nhịn được nói đùa với Hình Quốc Bảo và Trương Hùng Cường: “Anh Thành, sau này sẽ tuyệt đối ngoan ngoãn bị “vợ quản nghiêm’, các cậu có tin không?”
“Còn sau này gì nữa? Tôi thấy bây giờ đã phải rồi” Trương Hùng Cường buồn cười nói.
- -------------------