Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 345: Chương 345: Anh cả cũng sẽ ngại ngùng




Ừm, chân của anh ấy rất có lực độ, đến cả bờ mông cũng rất săn chắc, lưng là hình dáng tam giác ngược điển hình, cường tráng nhưng không cứng ngắc, nước rơi từ trên tóc không ngừng lăn xuống...

Đang muốn trách cứ tầm mắt của bản thân quá lộ liễu, cô lại phát hiện ra...

Là do nước nóng khiến da đỏ hồng hay sao? Ừm, anh ấy đâu có ngâm đến quá bờ vai đâu, tại vì sao tai của anh ấy lại đỏ như vậy? Chẳng lẽ là vì ngại ngùng ư? Trong lòng nghĩ đến đây, Đồng Kỳ Anh không ngăn được bản thân mỉm cười.

Hóa ra anh cả cũng sẽ có lúc ngại ngùng.

Đồng Kỳ Anh nhìn chiếc gương lớn trước tủ đựng đồ của phòng tắm nước nóng, cô nhìn thấy bản thân đang mặc váy ngủ trong gương, tóc dài bị cô sấy bồng bềnh, mềm mượt thả xuống trên cần cổ trắng như tuyết của cô.

Hình như dạo gần đây cô gầy đi một chút.

Phải nói là tiều tụy mới đúng.

"Kỳ Anh"

Phó Quân Tiêu ở bên ngoài cửa trâm thấp hỏi: "Em vẫn còn đang ngâm mình hả?"

"Không, em ngâm xong rồi"

"Vậy mau ra ngoài thôi"

"Vâng."

Đồng Kỳ Anh xoay tay nắm cửa, đang muốn đẩy cửa để bước ra, không ngờ dưới chân khẽ trượt một cái.

"Cẩn thận!"

"A"

Đồng Kỳ Anh sợ hãi kêu lên một tiếng, lao vào một bức tường thịt, qua lớp quần áo cũng có thể đem lại cảm giác an toàn cho cô.

"Em không sao chứ?"

Âm thanh lo lắng của Phó Quân Tiêu truyền đến từ trên đỉnh đầu cô, rõ ràng bị cô trượt ngã khiến suýt nữa bị dọa sợ.

"Em, em không sao"

Đồng Kỳ Anh cười ngượng nói, cảm thấy bản thân đúng là mất mặt quá đi mất.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!

Cô muốn đứng thẳng người dậy nhưng lại phát hiện anh dường như không có ý định muốn buông tay ra.

"Anh cả?"

Đồng Kỳ Anh khẽ gọi.

Phó Quân Tiêu thu lại cánh tay, ở trong tiếng kinh hô của cô nhẹ nhàng bế cô lên.

Dọa cô đến mức không có khả năng phản kháng, cô nhìn thấy chiếc giường tròn cực lớn còn có cả chiếc mành đang bị gió thổi phiêu đãng màu hồng công chúa...

Tim cô lập tức run rẩy, thậm chí trong lòng tim đập như muốn kêu lên.

Sau đó, ngay giây tiếp theo anh lại chỉ hơi xoay người đặt cô lên chiếc ghế sô pha, mở tỉ vi lên sau đó thay cô rót một li rượu.

Động tác của anh lưu loát, tốc độ nhanh chóng, khiến cô nhìn đến ngây ngẩn.

"Muốn xem chương trình ti vi nào không?"

Phó Quân Tiêu ngồi xuống bên cạnh cô, chuyển động điều khiển từ xa.

Đồng Kỳ Anh vẫn còn chưa hoàn hồn.

"Không có."

Cô luôn cho rằng anh sẽ ném cô lên trên giường luôn sau đó sẽ như dã thú mà xé bỏ cô.

Nhưng kết quả, lại không phải thế.

"Muốn nghe bài hát nào không?"

Anh lại hỏi.

"Không có."

Cô ngẩn ngơ nhìn góc mặt nghiêng của anh.

"Xem ra em cũng giống anh, hứng thú đều rất nghèo nàn"

Anh khẽ mở miệng cười nhẹ.

Không có đâu! Chẳng qua là hiện tại cô không có tâm tình mà thôi.

"Ấy? Đợi một chút, em muốn xem cái này!"

Ánh mắt nhìn thấy trên màn ảnh hiện ra một bộ phim, Đồng Kỳ Anh lập tức vỗ nhẹ tay của Phó Quân Tiêu.

"Em muốn xem?"

"Ừm ừm"

Trong lòng căng như dây đàn được giai điệu thoải mái của bộ phim khiến cho thả lòng, Đồng Kỳ Anh rất thích thú: "Đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên Thành Hưng cùng em đi xem khi ở Úc, hôm đó chúng em ngồi ở trên ghế sô pha của phòng khách vừa ăn bỏng ngô vừa vui vẻ xem"

"."

Phó Quân Tiêu nhất thời cạn lời.

Thế này thì muốn anh nói gì mới được? Cùng cô gái nhỏ này xem một lúc, Phó Quân Tiêu nắm lấy cốc thủy tinh đựng rượu trước mặt, cực kì bất mãn thâm thì nói: "Quá mức trẻ con"

Không ngờ rằng anh lại đột nhiên nói thế, Đồng Kỳ Anh lập tức cầm lấy cốc rượu trong tay anh uống một ngụm, giống như là con mèo không có xương rúc vào trong ghế sô pha, sau đó dò xét anh, bộ dạng rất bình tĩnh phản bác anh: "Anh cả, đó là do anh già rồi đấy!"

"Anh gọi là thành thục."

Phó Quân Tiêu cười nhạt nói.

Anh cùng cô xem cái gì? 3D, Phim, hoạt, hình "Đôi chân lớn vui vẻ"

"Chim cánh cụt đáng yêu như thế với việc anh thành thục hay không chẳng liên quan gì cả"

Đồng Kỳ Anh nói đùa, thấy anh không có phản ứng gì đoán anh có lẽ không hiểu sự hài hước này nên vội vàng giải thích: "Dù sao thì em cũng thích!"

"Không sao, em thích là được, anh sẽ cùng em chầm chậm mà thích nó"

Ấy, Đồng Kỳ Anh ngước mắt nhìn sang, chỉ nhìn thấy sắc mặt Phó Quân Tiêu âm trầm, tóc hơi rối, nhưng lại khiến cho gương mặt đẹp trai trẻ ra vài phần.

"Đừng có mà nhìn chằm chằm anh như thế"

Cảm nhận được tâm mắt nóng rực của cô, Phó Quân Tiêu tránh ánh mắt khẽ ho nhẹ hai tiếng che giấu sự quẫn bách của bản thân.

Anh không muốn bị cô phát hiện thực ra anh đang đổ tràn lan vài bình giấm chua đâu.

Đồng Kỳ Anh chớp chớp mắt, ánh mắt long lanh, nhanh như chớp đảo qua một vòng bừng tỉnh đại ngộ.

Anh cả có lẽ không quen bị người khác nhìn như thế này nhỉ! Đồng Kỳ Anh lại vô thức giơ tay câm lấy cốc rượu trong tay của Phó Quân Tiêu cướp lấy uống hết sạch.

Rượu này vào miệng tuy rằng nhạt nhưng lúc nuốt xuống lại thấy ngọt nhẹ, lại còn có một chút hương hoa quả, vị rất tốt sẽ khiến người khác cảm thấy hơi nghiện...

Không biết tại vì sao, cô đột nhiên có cảm giác dường như mình hơi say...

"Kỳ Anh, loại rượu này không thể uống cạn như thế đâu..."

Đợi Phó Quân Tiêu phát hiện ra thì đã muộn rồi.

Đây là rượu do Nhiên Hoàng Minh điều chế ra, nồng độ hơi cao, nhưng thích hợp cho người mất ngủ trước khi ngủ uống một chút...

"Em còn muốn xem tivi nữa không?"

Phó Quân Tiêu hỏi.

Ánh mắt của Đồng Kỳ Anh đã có chút hơi mơ hồ: "Muốn..."

"Muốn hay không?"

Hỏi lại cô một câu rút ngắn lại như thế này, hai bên tai của anh đã đỏ ửng lên.

"Muốn..."

"Em chắc chắn, là muốn?"

"Muốn.."

Cô bắt đầu cảm thấy miệng mình khô khốc, đừng ngồi không yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.