Phó Hoằng Khôn nhìn theo bóng lưng Tần Sơ Hạ càng đi càng xa qua cửa sổ xe rồi không suy nghĩ thêm nữa.
Có lẽ là ông cụ đã nghĩ quá nhiều rồi.
Nói không chừng cô gái Tân Sơ Hạ này cố tình nói những lời như thế chỉ là để ngăn cản Vân Thùy gả cho Diệc Phàm mà thôi.
Tân Sơ Hạ lấy được xe thì đi thẳng đến nhà kính.
Thí nghiệm lấy tinh chất từ trong thảo mộc đều tiến triển rất thuận lợi
Nhân viên nòng cốt trong đội cầm bình thí nghiệm có chứa dịch được rút ra đến trước mặt Tần Sơ Hạ rồi buồn bã nói: “Chị Tần, khoảng thời gian này chúng tôi tăng ca để nghiên cứu nên đúng thật là đã tinh chế ra được tinh chất từ trong thảo mộc những sản lượng lại không cao”
Các thành viên trong đội xưng Tân Sơ Hạ là “chị Tần” không phải vì tuổi tác của cô lớn hơn bọn họ mà ngược lại, cô lại là người nhỏ tuổi nhất trong số họ.
Chỉ là vì cô là bà chủ và cũng là người vạch kế hoạch cho bọn họ nên cô có thể xem như là lão đại của họ.
Lúc này Tần Sơ Hạ đeo khẩu trang, đôi mắt hai mí to đẹp và linh hoạt nhìn chằm chằm vào dung dịch màu xanh nhạt trong chiếc bình trong tay của nhân viên nòng cốt, trong đầu cô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Tục ngữ nói, thứ gì hiếm thì mới quý.
“Nếu như sản lượng không nhiều thì chúng ta sẽ hạn chế số lượng sản xuất, đến lúc đó, chỉ bán cho những người có thể mua nổi mà thôi” Tần Sơ Hạ mỉm cười. Sau khi đưa ra chủ ý này thì cô ta lại căn dặn: “Mọi người hãy báo cáo chu kì sản xuất và sản lượng cũng như dự đoán tình hình cho tôi. Đợi sau khi thí nghiệm về sản phẩm của chúng ta thành công hoàn toàn thì tôi sẽ nghĩ cách làm sao để bán ra”
“Vâng!” Nhân viên nòng cốt gật đầu, quay người đi và tiếp tục công việc của mình.
Tần Sơ Hạ bận bịu mãi đến sáng sớm mới trở về chung cư của mình, có lẽ vì đã quá mệt nên cô đã không thèm tắm rửa mà leo lên giường ngủ ngay.
Tần Sơ Hạ ngủ một giấc đến sáng hôm sau, lúc thức dậy phát hiện ra mình sắp thổi tới nơi rồi thì mới lập tức lấy quần áo, vào nhà tắm để tắm.
Nhưng chính vào lúc đó, đột nhiên chiếc điện thoại được đặt trên tủ đầu giường lại rung lên.
Màn hình điện thoại hiện lên là Phó Diệc Phàm đang gọi đến.
Điện thoại rùng lên, kêu “ù ù” cả buổi trời mới im lặng.
Bên trong phòng tắm, sau khi Tần Sơ Hạ tắm vòi sen xong thì xả đầy nước và cánh hoa hồng vào trong bồn tắm, thêm vào đó vài giọt tinh dầu dưỡng sinh tự chế rồi mở loa thông minh mini trong buồng tắm lên, vừa nghe nhạc vừa tận hưởng cảm giác ngâm mình trong bồn tắm.
Thật ra cô là một cô gái rất thích và cũng rất am hiểu về dưỡng sinh.
Dù sao thì ai cũng yêu cái đẹp.
Theo như rất nhiều tài liệu mà cô đã đọc qua cũng như những số liệu thu thập từ những ví dụ thực tế thì có thể chứng minh được rằng, phụ nữ chăm sóc bản thân càng sớm thì càng lâu già.
Không chỉ có dưỡng da mà còn phải dưỡng tử cung.
Nếu như sau này sự nghiệp phát triển thuận lợi thì nhất định cô sẽ thành lập một tập đoàn nghiên cứu dưỡng sinh dưỡng nhan làm đẹp.
Lúc này, sau khi Tần Sơ Hạ không bắt máy thì Phó Diệc Phàm liền định vị vị trí điện thoại của cô rồi lái xe đến dưới khu chung cư của cô.
Sau khi anh dừng xe lại thì dắt một con chó chăn cừu Đức trông giống như một con sói xuống xe rồi đi lên lầu.
Phó Diệc Phàm đi đến cửa chung cư của Tần Sơ Hạ thì nhấn chuông cửa, sau khi không có ai hồi âm thì anh lại rút điện thoại ra, tiếp tục gọi cho Tần Sơ Hạ nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Lẽ nào cô đã để quên điện thoại ở nhà rồi sao?
Phó Diệc Phàm ngồi xổm xuống, chỉ vào dưới chân cửa và nói: “Lốc Xoáy, ngửi xem bên trong có người không?”
Chú chó chăn cừu Đức Lốc Xoáy nghe anh ra lệnh thì lập tức bò xuống sàn, vừa ngoe nguẩy cái đuôi vừa “khịt, khịt mũi, ngửi khe cửa.
Sau khi chắc chắn bên trong có người thì Lốc Xoáy đứng dậy, sủa Phó Diệc Phàm một tiếng, thể hiện là “có”.
Phó Diệc Phàm hiểu ý của Lốc Xoáy, xoa đầu Lốc Xoáy rồi nói: “Cảm ơn”
Nhưng chính vào lúc đó, đột nhiên tại trái của Phó Diệc Phàm giật lên, dường như anh nghe thấy tiếng thét vang lên từ bên trong phòng.
Dường như Lốc Xoáy cũng đã nghe được gì đó, nó nhảy lên, cào hai chân trước lên mặt cửa và không ngừng sủa, điều này chứng tỏ người ở bên trong phòng đang gặp nguy hiểm.