Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 317: Chương 317: Anh có một loại cảm giác tội lỗi




“Nếu như ngày mai vẫn chưa khỏe lại thì cô lại xin phép Quân Tiêu nghỉ thêm một ngày nữa đi” Nhiên Hoàng Minh quan tâm cô nói: “Con người Quân Tiêu rất tốt, hơn nữa một mình cậu ấy cũng có thể xử lý được những chuyện vặt kia”

“Tôi thật sự không sao.” Sống mũi Lạc Minh Ánh cay cay, cô ta sợ nếu mình còn nói thêm một lời dư thừa nào nữa với Nhiên Hoàng Minh thì sẽ không nhịn được mà bật khóc trước mặt Nhiên Hoàng Minh.

Nhiên Hoàng Minh nhìn Lạc Minh Ánh như có điều gì đó suy nghĩ, trong lòng hơi nghỉ ngờ nhưng cuối cùng vẫn không nói thẳng suy nghĩ này của mình ra.

Anh ta dẫn dắt Lạc Minh Ánh cũng chỉ vì muốn giúp Phó Quân Tiêu nhanh chóng thoát ra khỏi những tổn thương tình cảm với Đồng Kỳ Anh.

Nhiên Hoàng Minh cho rằng, việc hai người quen nhau, hiểu nhau rồi yêu nhau phải từ hai phía mới đúng.

Đợi đến khi Phó Quân Tiêu yêu Lạc Minh Ánh rồi, với sức hút của Phó Quân Tiêu cậu ta thì Lạc Minh Ánh nhất định cũng sẽ không cưa tự đỡ, dần dần yêu Phó Quân Tiêu thôi.

Thế nhưng Nhiên Hoàng Minh không ngờ được, Lạc Minh Ánh còn chưa kịp có chỗ trong trái tim Phó Quân Tiêu thì tự cô ta đã giao trái tim mình cho Phó Quân Tiêu mất rồi.

Aizz.....

Nhiên Hoàng Minh bỗng dưng có một loại cảm giác tội lỗi.

Hủy hoại mối tình đầu của một thiếu nữ ngây thơ đơn thuần như vậy...

Hải Vân, quê cũ của Đồng Kỳ Anh.

Buổi tối, sau khi lễ trao giải phim kết thúc, bên trong khách sạn sáu sao của Hải Vân còn có một buổi dạ tiệc.

Những người đến tham gia dạ tiệc đều là những người rất có tên tuổi trong cả giới kinh doanh và chính trị.

Đàn ông tập hợp lại thành từng nhóm với nhau, nói chuyện làm ăn hoặc phụ nữ, còn từng người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, trang điểm đậm, vẻ ngoài bình thản nhưng thật ra lại đang ấm thâm phân cao thấp.

Trong buổi tiệc, bất kể đề tài là gì thì đối với đa số phụ nữ mà nói, ý nghĩa của những buổi tiệc chỉ có một: đó là nơi để bọn họ phô bày sức hút của mình.

Đương nhiên cũng có thêm một số ý khác, ví dụ như trang điểm ăn mặc đẹp hơn vị phụ nhân ngứa mắt nào đó, hoặc là lọt vào mắt xanh của một chàng trai trẻ phong độ nào đó.

Buổi tiệc diễn ra được một nửa, bỗng nhiên có một đôi nam nữ xuất hiện ở trước sảnh thu hút sự chú ý của mọi người.

Dáng vẻ người đàn ông thâm thúy, ngũ quan rõ ràng, đôi mắt sắc bén như bầu trời đêm tĩnh mịch, đôi môi hoàn mỹ khẽ nhếch lên một đường cong làm cho khuôn mặt vốn đã tuấn tú của anh càng thêm sinh động.

Anh mặc một bộ âu phục, từ trên xuống dưới đều tản ra một loại khí chất thành thục ổn định.

Mọi người ở đây không ai là không biết anh.

Đây chính là vị tổng giám đốc trẻ tuổi gần đây hot đến độ chạm tay vào có thể bỏng.

Anh không chỉ có vẻ ngoài anh tuấn, tuổi trẻ tài cao, hơn nữa trên phương diện tình cảm luôn trống không sạch sẽ, bất kể người ta có bàn tán thêu dệt ra sao thì mọi người đều biết bên cạnh anh không hề có người phụ nữ nào.

Anh vừa đến đây đã gây nên một làn sóng nhỏ, các tiểu thư con nhà giàu đều bày ra nụ cười đáng yêu nhất, bước về phía cửa.

Nhưng những cô gái đứng ở gần đó lại không nhịn được mà thở dài thất vọng.

Nguyên nhân rất đơn giản, Phó Quân Tiêu hôm nay đưa theo một bạn nữ đi cùng.

Cô ấy mặc một chiếc váy đuôi cá liền thân cổ xẻ chữ V Sâu, trên gương mặt tinh xảo chỉ có một lớp trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt sáng ngời như vì sao vụt sáng.

Dáng vẻ như một thiên sứ rơi xuống phàm trần lạc vào buổi tiệc, trong nháy mắt liên hấp dẫn ánh mắt của tất cả cánh đàn ông ở đây.

“Đây là ai vậy?” Tiếng xì xào bàn tán nháy mắt lan rộng.

“Không biết nữa, chưa từng gặp bao giờ”

“Hừ, bộ dạng yêu kiều yếu ớt, thật không đơn giản.”

Cũng may Lý Hồng Nghị vì quá căng thẳng nên hoàn toàn không nghe thấy những suy đoán không mấy thiện cảm ở xung quanh.

Mặc dù nhà họ Lý thường xuyên tổ chức hoặc tham gia những buổi tiệc như thế này, nhưng số lân cô ta tham dự cũng không nhiều.

Bố vẫn thường nói với cô ta, thương trường và giới chính trị phức tạp, muôn hình muôn kiểu người đều có cả, ông không hi vọng con gái mình bị cuốn vào cái thùng thuốc nhuộm này.

Bố luôn bảo vệ cô ta rất tốt, nhưng bây giờ...cô ta có chút sợ hãi, không nhịn được mà dịch sát lại gân Phó Quân Tiêu.

Đôi giày cao gót mười phân dưới chân càng tôn lên dáng người có lôi có lõm của cô ta, nhưng để giữ thăng bằng trên đôi giày đó không phải chuyện dễ dàng chút nào.

Phó Quân Tiêu đế ý nhìn thoáng qua dưới chân Lý Hồng Nghị, lặng lẽ đỡ lấy cánh tay ở bên cạnh cô ta, giúp cô ta theo kịp bước chân mình.

Phó Quân Tiêu nhìn thấy Tô Hoài Lan cũng không kinh ngạc một chút nào.

Hơn nữa, anh đã quen ứng phó với những trường hợp như vậy, khẽ gật đầu nói: “Cô Tô, đã lâu không gặp.” Hai năm trước, sau khi Tô Hoài Lan ra tù lại một lần nữa chủ động tìm đến Phó Quân Tiêu.

Cô ta nói, không nhìn mặt Phật cũng phải nể áo Phật, cô ta vì rắc rối của Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Bác mà ngồi tù, hay là cái gương mặt này của Đồng Kỳ Anh, Phó Quân Tiêu đều nhất định phải kéo cô ta lên.

Tô Hoài Lan nói, cô ta muốn vào giới giải trí, cô ta muốn trở thành ngôi sao, cô ta muốn dựa vào bản lĩnh của mình tự kiếm tiền một lần nữa, cân Phó Quân Tiêu giúp đỡ.

Ban đầu Phó Quân Tiêu không định để ý đến cô ta.

Nhưng Tô Hoài Lan nói, dù thế nào đi chăng nữa cô ta cũng là đồng hương với Đồng Kỳ Anh, cũng từng là chị em thân thiết với Đồng Kỳ Anh, từng chăm sóc cô.

Không biết vì sao, mỗi lần có người nhắc đến chuyện Đồng Kỳ Anh, Phó Quân Tiêu đều sẽ mềm lòng.

Đối với Phí Ngọc Nam của “Dạ Hoặc” cũng vậy, với Tô Hoài Lan cũng thế, chỉ cần là người đã từng giúp đỡ Đồng Kỳ Anh anh đều không thể từ chối những yêu câu của bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.