Năm ngón tay của Phó Quân Tiêu khóa chặt lấy năm ngón tay của Đồng Kỳ Anh, không ngừng tìm kiếm trên người cô một lúc rất lâu.
Ý thức của anh đã càng lúc càng mơ hồ, căn bản không thể tìm ra được vị trí, cuối cùng anh cảm thấy đau đằng sau cố, hai mắt anh tối sầm lại và rồi anh đã ngất lịm đi.
Chồng cũng có thể tùy tiện gọi sao? Đi mơ giấc mộng xuân thu của anh đi.
Hứ.
Đồng Kỳ Anh bực mình thở phù phù rồi lại dùng sức đẩy Phó Quân Tiêu đang đè trên người cô ra.
Mặc dù anh đã làm cô đau nhưng cô vẫn giữ được sự trong trắng của mình.
Nhưng...
Đồng Kỳ Anh trừng Phó Quân Tiêu với vẻ vô cùng khinh thường, trong lúc giận dỗi vì xấu hổ, cô đã không kìm được mà tát cho người đàn ông đó một bạt tai.
Trước đây anh luôn thích vô duyên vô cớ có cử chỉ không đứng đắn với cô, sau ba năm, anh vẫn muốn nhân lúc say đế chiếm lấy cô! Thật là quá đáng ghét! “Hứ! Cho anh trêu ghẹo em! Cho anh xúc phạm em! Uổng cho em đã gọi anh một tiếng anh cả! Anh cũng không phải không có phụ nữ! Không ngờ đến cả em dâu của mình cũng không bỏ qua! Cặn bã! Cầm thú! Khốn nạn! Đáng ghét!”
Sau đó, Đồng Kỳ Anh lại đứng dậy, đá cho Phó Quân Tiêu một đá.
Đúng thật là đã làm cô tức chết.
Nếu như để mọi người biết được người đàn ông được vô số các cô gái mến mộ bị Đồng Kỳ Anh cô thượng cảng chân hạ cẳng tay, còn suýt xảy ra quan hệ với anh thì nhất định sẽ khiến cho tất cả mọi người cảm thấy phẫn nộ.
Có biết bao nhiêu phụ nữ muốn leo lên giường của anh chứ.
Nhưng người đàn ông này lại bị Đồng Kỳ Anh chán ghét.
Đồng Kỳ Anh kiềm chế cơn tức giận trong lòng, lúc cô bình tĩnh lại thì mới vô tình phát hiện ra trên bụng của Phó Quân Tiêu lại có thêm một vết thương chưa lành hẳn.
Cái đó...
Chuyện này...
May mà cú đá ban nãy của cô đã không đá trúng vết thương của anh.
Nhưng dưới bụng của anh là...
Đồng Kỳ Anh vội vã nhầm mắt lại, nghiêng đầu qua một bên.
Đừng nhìn những thứ không nên nhìn.
Cô vừa khẽ thở phào một hơi vừa mò mẫm leo xuống giường, sau đó kéo tấm chăn mỏng ở bên cạnh, nhẹ nhàng đắp lên người Phó Quân Tiêu.
Người đàn ông này đúng thật là vừa xấu xa, vừa háu sắc lại vừa bá đạo.
Cô thật sự không thích chút nào.
Nhưng anh lại cứ rất đẹp trai.
May mà anh đẹp trai, có chút nhan sắc nên cô không so đo với anh nữa.
“Anh cả, anh hãy yên lặng và ngủ một giấc! Ngày mai có thể anh sẽ đau đầu, nhớ uống thuốc giải rượu đấy!”
Đồng Kỳ Anh cúi người xuống, dặn dò mấy câu bên tai Phó Quân Tiêu.
Nhưng anh đã say đến không biết gì nữa rồi, không nghe thấy cô đã nói gì.
Sau đó Đồng Kỳ Anh nhặt quần áo lên và mặc vào lại.
Chân váy của chiếc váy liền thân đã bị anh cả Phó Quân Tiêu xé rách trong lúc thô bạo khi nãy rồi nên cô chỉ có thể miễn cưỡng mặc vào và về lại phòng bao của mình, muốn ra ngoài mua thức ăn khuya thì chỉ có thế về phòng của mình để thay bộ quần áo khác trước.
Đồng Kỳ Anh vừa mới mở cửa phòng VỊP ra thì nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng bên ngoài cửa, chuẩn bị nhấn chuông.
Người phụ nữ đó mặc chiếc váy đuôi cá dài màu trắng, khuôn mặt thanh thoát được trang điểm nhẹ nhàng, trông giống như khách mời đến tham gia tiệc tối nay.
“Cô là ai? Sao lại ở trong phòng của Quân Tiêu?”
Lý Hồng Nghị ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Lúc Lý Hồng Nghị vô tình nhìn thấy trên xương ngực phía bên cổ của người phụ nữ quần áo xốc xếch trước mặt có rất nhiều dấu hôn ẩn đỏ thì cô ta liên giật mình, cô ta hít một hơi, tròng mắt bất giác thu lại, tim đập lên liên hôi.
“Rốt cuộc cô là ai? Tại sao lại giống hệt với nữ minh tinh đó? Cô đã làm gì Quân Tiêu?”
Lý Hồng Nghị hoảng loạn hỏi dồn.
Đồng Kỳ Anh ngạc nhiên hỏi ngược lại: “Vậy cô là ai?”
“Tôi là vợ chưa cưới mới của Quân Tiêu!”
Lý Hồng Nghị không biết mình lấy dũng khí từ đâu ra, chỉ thấy máu ghen nổi lên, thể là dõng dạc lớn tiếng hét.
Vợ chưa cưới mới? Chẳng phải vợ chưa cưới của anh cả là Tô Hoài Lan sao? Chuyện gì thế này? Hơn nữa, cô cũng chưa nghe việc anh cả đã kết hôn.
Đồng Kỳ Anh thắc mắc, chau mày lại, cô vội vã giơ tay lên, ra dấu cho cô gái đó hãy nhỏ tiếng rồi nói: “Xuyt, cô nhỏ tiếng một chút! Tôi đã đi nhầm phòng, vậy đi, tôi đi trước nhé!”
“Cô...”
Lý Hồng Nghị muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Đồng Kỳ Anh vừa định rời khỏi thì nghĩ lại tốt hơn hết mình nên giải thích sơ với cô ta, thế là cô quay người lại và bổ sung thêm: “Chông cô uống say rôi ngã ở cửa phòng tôi, tôi có lòng tốt đưa anh ấy về phòng lại thôi “
“Vậy cô...”
“Cô đừng nghĩ lung tung, giữa tôi và anh ấy không có chuyện gì cả, cô cứ yên tâm! Sáng mai sau khi anh ấy tỉnh lại chắc anh ấy cũng không còn nhớ chuyện tối nay nữa.
Vì vậy, cô cũng không cần phải cố tình hỏi tội anh ấy.
Cứ xem như cô chưa từng gặp tôi, tôi cũng chưa từng gặp cô, cũng chưa từng gặp anh ấy! Ok?”
Đồng Kỳ Anh cắt ngang lời của người phụ nữ đó rồi nói liền một mạch.
Cô vừa dứt lời thì quay người bỏ đi, không muốn ở lại đó thêm chút nào nữa.
Lý Hồng Nghị nhìn cô gái lạ lùng này rời đi, sau đó nhân lúc cô từ bên trong phòng ra ngoài mà chưa đóng cửa nên liên đi thắng vào trong rồi đóng cửa phòng lại.
Cô ta đi vào trong phòng VIP; nhìn xung quanh, sau đó đi thẳng vào phòng ngủ chính.
Cô ta nhìn thấy bên góc tường bên kia có mảnh ly thủy tinh vỡ, mép giường bên này đang treo quân tây và quần lót của người đàn ông, còn có áo sơ mi và cà vạt, trên giường đang có một người đang nằm nghiêng.