"Em nhặt được một cô gái trên đường thì liên quan gì đến việc anh độc thân?" Phó Diệc Phàm bình tĩnh hỏi ngược lại.
Minh Tư Thành nhất thời không nói nên lời.
Dù sao người ta nói cũng không phải không có lý, hơn nữa vốn dĩ cũng không tìm được lý do phản bác.
"Em còn chuyện gì nữa không?" Trong điện thoại lại truyền đến tiếng hỏi của Phó Diệc Phàm. Minh Tư Thành mặt đầy bất đắc dĩ trả lời: "Không còn chuyện gì nữa" "Vậy anh cúp máy trước đây, bên này anh đang có chút việc bận" Phó Diệc Phàm nói tiếp.
"Vâng."
Minh Tư Thành vừa đáp xong Phó Diệc Phàm liền cúp điện thoại. Xem ra, Phó Diệc Phàm thực sự bận rộn nhiều công việc.
Đúng lúc này đứa bé không bé lại đến gần, nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo Minh Tư Thành.
Minh Tư Thành quay đầu lại nhìn đứa bé không bé, chỉ thấy đôi mắt to, long lanh của cô ấy, màu mắt như lưu ly mang theo chút mỹ cảm kỳ lạ.
Nhìn vào mắt đứa bé không bé Minh Tư Thành đột nhiên nhanh trí nảy ra một ý tưởng.
Anh có thể đem đứa bé không bé này về công ty của mình, dùng kỹ thuật AI phân tích nói không chừng có thể xác định được nguồn gốc của đứa bé không bé.
Dù sao người ở các vùng khác nhau sẽ đều có đặc điểm ngũ quan riêng.
Ban đầu lúc anh làm kỹ thuật AI ở nước M đã đưa nhận dạng khuôn mặt vào hệ thống.
Nghĩ tới đây, Minh Tư Thành liền lái xe chở đứa bé không bé quay lại tập đoàn IT của mình ở thành phố Thuận Canh.
Sau khi Minh Tự Thành về nước, ba người bạn cùng phòng luôn trung thành với anh là Hình Quốc Bảo, Trương Hùng Cường và Trọng Quân Kiệt đều rất vui mừng khi thấy ông chủ quay trở về.
Chỉ là lúc bọn họ thấy đứa bé không bé ai cũng không ngừng kinh ngạc.
Hình Quốc Bảo thậm chí không nhịn được đùa giỡn: "Này! Cậu giỏi thật đấy! Nhanh như vậy đã có niềm vui mới rồi!"
"Đừng có nói bậy bạ, cô ấy là tớ nhặt được đẩy, muốn đưa về đấy để hệ thống nhận diện thân phận của cô ấy thôi" Minh Tư Thành mặt đầy nghiêm túc trả lời.
Ba người bọn họ lập tức ngừng đùa giỡn, sôi nổi đánh giá đứa bé không bé.
Ngũ quan của đứa bé không bé rất tinh xảo lập thể, đặc biệt là đôi mắt to giống như chuông đồng rất đáng yêu kia.
"Nhìn cô ấy như là dân tộc thiểu số vậy!" Trương Hùng Cường nghiêm túc nói.
Trọng Quân Kiệt cũng góp thêm náo nhiệt, suy đoán nói: "Nhỡ đâu là người nước ngoài thì sao?"
"Đừng có nói bậy bạ, tớ đưa cô ấy đến phòng thí nghiệm trước đây" Minh Tư Thành vừa nói, vừa đi thẳng tới phòng thí nghiệm.
Đứa bé không bé nắm lấy vạt áo sau lưng Minh Tư Thành, giống như trẻ em trong nhà trẻ vậy, đi theo sau lưng Minh Tư Thành, Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha. Website T*amlinh2*47.c*om cập nhật truyện mới nhanh nhất
Hình Quốc Bảo không nhịn được trêu chọc: "Sao cảm giác hơi giống bố dẫn con gái nhỉ?"
"Tư Thành già như vậy rồi sao?" Trương Hùng Cường không khỏi liếc Hình Quốc Bảo một cái.
Trọng Quân Kiệt lại như có điều suy nghĩ nhìn cảnh Minh Tư Thành và đứa bé không bé.
Trong phòng thí nghiệm.
Minh Tư Thành để đứa bé không bé quét ngoại hình xong, sau đó nhìn phân tích số liệu trên màn hình máy tính, không khói nhíu mày.
Hệ thống cho ra kết quả phán đoán là 90, 99999% là người Việm Phù.
Tiền thân của Viêm Phù là "Viêm Cổ Phù", đây là nơi không chỉ có đầy đủ các loại thảo mộc và côn trùng nhất trên thế giới, mà còn là đất nước sản xuất ra nhiều loại kim cương màu sắc rực rỡ, đá quý và bạch kim với số lượng ít. Trong y học, thành tựu của sinh vật học và hóa học cũng rất cao.
Hơn nữa, Viêm Phù là quốc gia theo thể chế quân chủ lập hiến, chỉ cần là con trưởng của hoàng tộc, bất kể là trai hay gái thì đều có thể thừa kế ngôi vua.
Vấn đề là chỗ này của bọn họ cách Viêm Phù "một trăm lẻ tám nghìn dặm", vì vậy sao đứa bé không bé không nơi nương tựa lại có thể lưu lạc tới chỗ của bọn họ được chứ?
Chẳng lẽ là lúc còn bé bị lừa bán tới đây?
Không đúng!
Lúc còn bé bị bán tới đây thì phải nói ngôn ngữ địa phương chứ.
Hơn nữa, anh nhìn đứa bé không bé cũng không giống như người bị câm.
Minh Tư Thành nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra nguyên nhân, vì vậy dùng điện thoại lấy bản sao phần mềm phiên dịch ngôn ngữ Viêm Phù trong máy tính ra.
Sau khi cài đặt xong phần mềm, Minh Tư Thành liền bật phần mềm phiên dịch trên điện thoại lên, sau đó nói vào điện thoại: "Cô tên là gì?"
Minh Tư Thành ấn dịch ngôn ngữ xong liền cho đứa bé không bé nghe, đứa bé không bé liền cầm điện thoại Minh Tư Thành lên, dùng ngôn ngữ Viêm Phù, giọng non nớt nói một câu: "Anh tên là gì?"
"Tôi đang hỏi cô tên là gì?" Minh Tư Thành lấy lại điện thoại rồi lại nhắc lại.
Đến tay đứa bé không bé, cô ấy vẫn dùng ngôn ngữ Viêm Phù nhắc lại những lời này: "Tôi đang hỏi anh tên là gì?"
Trên trán Minh Tư Thành liền nổi gân xanh, có ý kích động nắm chặt tay muốn đánh người khác.
Sau một màn này, đứa bé không bé lúng ta lúng túng nói vào điện thoại. Phần mềm phiên dịch trong điện thoại dịch ra là "Mẫu hậu, Ái Linh muốn mẫu hậu" "Cô tên "Ái Linh "à?" Minh Tư Thành ngơ ngác.
Đứa bé không bé nói loạn lên màn hình điện thoại một lúc, sau đó điện thoại không ngừng phát ra một tiếng "Mẫu hậu, mẫu hậu".
Minh Tư Thành đột nhiên cảm thấy có lẽ nên đưa đứa bé không bé này đến gặp bác sĩ trước.
Anh cũng không ở lại thành phố Thuận Canh quá lâu, sau khi nói chuyện với ba người bạn thân của mình xong, anh liền đưa đứa bé không bé trở về thành phố Cung Huy.
Sau khi đưa đứa bé không bé đến bệnh viện làm kiểm tra xong, Minh Tư Thành nhìn kết quả chẩn đoán của bác sĩ cũng không bất ngờ chút nào.
Trong đầu đứa bé không bé có cục máu đông, khiến cho cô ấy bị mất phần lớn trí nhớ, nói cách khác, bây giờ trí nhớ của đứa bé không bé có lẽ dừng lại ở khoảng năm sáu tuổi.
Cũng may bác sĩ nói cô ấy có thể khôi phục trí nhớ, nếu không Minh Tư Thành cũng không biết làm thế nào với đứa bé không bé này.