“Bây giờ tôi đang rất thiếu tiền xài! Ông không thế trả giá với tôi như thế được!” Đồng Kỳ Anh không khỏi chép miệng oán giận nói: “Hơn nữa ông rút nhiều tiền thưởng của tôi như còn ngại chưa đủ à?” “Ông chủ nào cũng ngại kiếm được đủ tiền!” Khóe miệng Phí Ngọc Nam cong lên.
Đồng Kỳ Anh vẫn không thỏa hiệp như cũ: “Ông ba tôi bảy, nếu ông không đồng ý, tôi không đấu giá nữa!” “Được rồi, để đồ lại đi! Đợi lát nữa tôi tìm bộ phận kế hoạch sắp xếp hai món đồ này của cô rồi định giá! Trễ nhất là tối mai có thể tới phòng đấu giá rồi!” Phí Ngọc Nam nhấc tay lên, năm ngón tay gõ liên tục lên bàn công tác.
Đồng Kỳ Anh lập tức đặt hai món đồ đó lên bàn, lúc đang định xoay người rời đi thì liếc thấy cái túi ngọc trai thủ công đó, lại quay ngược trở lại ôm cái túi ngọc trai thủ công đó vào lòng.
“Nếu ông bảo cái túi này không đáng mấy đồng thì tôi vẫn nên giữ lại tự mình dùng vậy!” “Tùy cô.”
Phí Ngọc Nam phất tay.
Đồng Kỳ Anh ôm cái túi ngọc trai thủ công rời đi. Cái túi xách đẹp như thế mà đấu giá thì tiếc quá! Ừ, mình cứ giữa lại dùng đi! Đồng Kỳ Anh khẽ mỉm cười, đeo túi xách lên tay mình. Lý Dạ Lạc mất tích một ngày một đêm...
Sau khi Lý Tư San tan tâm về đến nhà, nghe người gác cổng nói rằng hôm qua anh trai Lý Dạ Lạc đi suốt một đêm không về, mà ngày hôm nay cũng không thấy tung tích, bị dọa sợ đến mức trảng bệch cả mặt. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); 2062623_1_25,602062623_2_25,60