Đường Vẫn Kiều thấy khó hiếu và hỏi: “Sao em lại đi từ trên lâu xuống vậy?” Còn nữa, vài hôm trước không phải anh trai em vừa từ nhà tổ quay về sao? Hôm nay không nói một lời nào lại đột nhiên chạy về nhà tổ nữa!”
“Em..” Đồng Kỳ Anh định nói gì nhưng lại thôi, đến tận giờ, cô vẫn chưa chính thức giới thiệu Phó Quân Bác cho Đường Vân Kiêu biết, nếu đường đột nói ra là bản thân đã kết hôn, đang sống cùng chồng ở tầng đỉnh, phải chăng sẽ không hay?
“Chuyện của em, anh trai em đã nói với chị rồi” Đường Văn Kiều đồng tình nhìn Đồng Kỳ Anh, sau đó vẻ mặt bất lực nói: “Chị nghĩ, chúng ta nên ở riêng thì tốt hơn. Dù sao... em với Lâm Dương cũng không còn quan hệ máu mủ.” Thì ra Đường Vân Kiều lo lắng về vấn đề này.
Đồng Kỳ Anh cười miễn cưỡng và gật đầu. Trước đây, Đường Văn Kiều tốt với cô, hoàn toàn cũng vì cô là “em gái' của Nặc Lâm Dương
. Nếu như cô không còn mối quan hệ nào với Nặc Lâm Dương mà còn tiếp tục sống cùng với họ thì đúng là không hay. Nghĩ đến đây, Đồng Kỳ Anh vội lấy ra chùm chìa khóa của mình, tháo chìa khóa của căn nhà mà trước đây cô thuê cùng với Đường Văn Kiều và Nặc Lâm Dương, đưa lại cho Đường Văn Kiều.
“Đồ đạc của em..” Đường Văn Kiều lại hỏi.
Đồng Kỳ Anh ngắt lời: “Em cũng không còn gì để trong căn nhà đó cả”
“Chăn rồi dép thì sao?”
“Chị vứt giúp em nhé!”
“Ô”
“Ting....”
Cửa thang máy mở ra, Đồng Kỳ Anh liên tạm biệt với Đường Văn Kiều. Sau này không thể gọi Đường Vẫn Kiều là 'chị dâu' nữa rồi. Trong thành phố này, ngoài Phó Quân Bác ra, từ nay về sau, Đồng Kỳ Anh cảm thấy bản thân không còn bất cứ ai có thể dựa dẫm được nữa.
Tòa nhà công ty Địa Trí, văn phòng tổng giám đốc. “Tổng giám đốc Phó, trà bửu của ngài.” Trợ lý Triệu Bân nhẹ nhàng đặt ly trà gốm sứ màu đất lên bàn làm việc của Phó Quân Bác. Lúc này, Phó Quân Bác đang chăm chú phê duyệt văn kiện, hoàn toàn không chú ý đến ly trà bên cạnh, anh tiếp tục lật văn kiện trong vô thức, ly trà bị anh chạm phải, đố ra đây bản.
Triệu Bân thấy thế vội vàng rút khăn giấy, bước nhanh đến gần lau chùi, vừa xin lỗi vừa nói: “Tôi không nên đặt ly trà ở đây.”
“Không sao, tôi không uống trà nữa. Những văn kiện này sau khi phê duyệt xong, tôi phải đến tổng bộ một chuyến.” Phó Quân Bác gấp văn kiện lại và đứng dậy.
“Đi ngay bây giờ ạ?” Triệu Bân vừa lau bàn xong, có chút do dự hỏi: “ Nửa tiếng sau anh còn một cuộc họp nội bộ nữa”
“Cuộc họp nội bộ dời vào buổi chiều.”
Phó Quân Bác lãnh đạm nói, trong lòng anh lúc này đang nghĩ tới chuyện của anh hai Phó Quân Tiêu. Hôm nay anh hai sẽ đến tổng bộ kiểm tra như thường lệ, có phải anh nên đi gặp mặt anh hai? Phó Quân Bác đứng dậy, rời khỏi văn phòng tổng giám đốc của anh.
Lúc anh đi ra từ thang máy chuyên dụng thì khi ngước mắt, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng ngay cổng chính trước mặt. Có lẽ có thần giao cách cảm nào đó, bóng dáng ấy liên quay người.
Cô không còn mảnh khảnh như trước đây, mà thêm vào đó nhìn có vẻ đầy đặn hơn. Nước da người đàn bà trắng mịn, đôi mắt long lanh, nụ cười tinh khiết, mái tóc đen mượt vừa dài vừa dày vừa xoăn, cánh tay vòng ngay trước ngực đeo chiếc túi LV.
Phó Quân Bác bất chợt chau mày lại, trong lúc tư duy đang bay bổng ngoài vũ trụ thì Lý Tư San bước trên đôi guốc màu bạc, nở nụ cười đi đến trước mặt anh: “Anh Bác” Lý Tư San tự nhiên đưa tay lên, kéo lấy tay Phó Quân Bác, giống như cô bạn gái nhỏ, lắc lư cánh tay trên không.
Cô cảm thấy lòng bàn tay anh vẫn ấm áp như trước kia, khiến cô lưu luyến không quên. Công ty từ ngày có Diêu Bích Nhiên là nữ phó phòng của phòng tài vụ bám theo Phó Quân Bác, thì những người đàn bà khác đều rất tự giác mà tránh xa.
Lần trước, Đồng Kỳ Anh bị Diêu Bích Nhiên hiểu lầm, bị cô ta tính toán chơi xỏ đến mức khiến cô không thể an yên được.
Hiện tại, đột nhiên xuất hiện một người đàn bà không sợ chết khác, vài nữ nhân viên ngang qua đại sảnh ai ai nhìn thấy cũng mang vẻ mặt tò mò, quan sát đánh giá Lý Tư San từ đầu đến cuối.
Lý Tư San bị những nữ nhân viên ngang qua nhìn chằm chằm đến mức khó chịu, nhưng trong lòng tràn đầy hư vinh, khóe miệng bất giác nhoẻn lên, mở to đôi mắt đen láy, nhìn Phó Quân Bác, mang chút oán trách và nũng nịu:” Anh Bác, sao anh không đến đón em? Em ở...”
Chân mày Phó Quân Bác chau lại, rút tay ra khỏi tay Lý Tư San, giọng điệu lạnh nhạt, không nể mặt ngắt lời cô ta: “Cô Lý, xin tự trọng!”
Lý Tư San bỗng chốc há mồm trừng to mắt, cô ta nhìn nét mặt vô cảm của Phó Quân Bác dường như len lõi cái gì đó lạnh nhạt đối với cô một hồi lâu, nghĩ đến việc tất cả đều do cô ta có lỗi với anh trước, thế là bước ra sau một bước, giả vờ buồn bã cúi mặt xuống, khách sáo và xa cách hạ giọng nói: “Tổng giám đốc Phó, mạn phép hỏi trưa nay anh có thời gian đi dùng bữa với em không? Em có chuyện muốn nói với anh!”
“Không rãnh.” Phó Quân Bác thẳng thừng từ chối Lý Tư San ngay, sau đó vòng qua cô ta, đi về hướng cổng chính.
Lý Tư San không từ bỏ bám theo anh, lần nữa nắm lấy tay Phó Quân Bác, trong lòng đầy uất ức, hai mắt long lanh, giọng cô ta trầm hơn vài phần, hạ thấp thái độ của bản thân: “Anh Bác... cầu xin anh.”
Phó Quân Bác vẫn không thèm đếm xỉa đến lời nói của Lý Tư San, khẽ nheo mắt, nhìn thấy cô ta nắm chặt tay anh, ánh mắt có chút đọng lại. Anh không tiếp tục kháng cự, Lý Tư San mừng rỡ nhướng mày: “Anh Bác, thật sự em có chuyện muốn nói với anh, kỳ thực em...”
“Không hứng thú.” Phó Quân Bác bỗng chốc định thần lại, không chờ Lý Tư San nói xong đã trực tiếp lạnh lùng ngắt ngang. Sau đó, anh tiếp tục liếc nhìn bàn tay anh được cô ta nằm chặt, mím môi lại, sau đó trực tiếp dùng sức hất tay khỏi tay Cô ta.
Lực hất của Phó Quân Bác có hơi mạnh,trong lúc hất tay vô tình đẩy cô ta một phát. Lý Tư San chuệnh choạng, lại mang đôi quốc cao, người không đứng vững, thế là thuận theo hướng hất của anh, ngã về Sau.
Có lẽ vì không đành lòng, anh nhanh chóng giơ tay ra ôm lấy vai cô ta, mới khiến cô không bị ngã. Lý Tư San một cơn mừng rỡ, thuận thế dựa vào lòng Phó Quân Bác, ngẩng đầu tỏ vẻ đáng thương nhìn vào đôi mắt có chút nghi hoặc của anh. Thời gian xa cách năm năm không gặp, anh trở nên ưu tú hơn trước đây rất nhiều.
Không những trở thành tổng giám đốc của công ty Địa Trí, còn là kiến trúc sư nổi tiếng trong nước nữa. Lý Tư San vẫn còn nhớ man mán, năm đó còn đang học cấp ba, khuôn mặt tuấn tú này của anh Bác, không biết làm mê mệt biết bao nhiêu cô gái, và hiện tại càng tuấn tú thoát tục đến mức khiến người khác điên đảo, chỉ nhìn một lần thôi đã đủ khiến cô ta lần nữa đắm đuối vì anh.
“Anh Bác, cầu xin anh... nghe em nói hết lời, được không? Năm đó, em rời xa anh là có khổ tâm. Không lẽ anh không muốn biết, sự thật về việc em rời xa anh là gì sao?” Nhân lúc Phó Quân Bác phân thần, Lý Tư San vội vàng nói hết những lời mà cô ta muốn nói.