“Anh xem, có phải chúng ta không đánh không quen nhau không? Hơn nữa còn bị ép liên hôn. Còn nữa, vốn dĩ chúng ta không ai vừa mắt ai, đúng không? Nhưng bây giờ quan hệ của chúng ta thân thiết chẳng khác gì anh em tốt!” Nhiên Mộc Miên dõng dạt nói.
Minh Tư Thành nghe cô nói như thế thì liền tối sâm mặt.
Anh em tốt cái gì chứ?
Anh xem cô như phụ nữ, cô lại xem anh như anh em sao?
Có nhầm không vậy?
Nhiên Mộc Miên không thể không tiếp tục cầm máy tính bảng xem phim.
Hai người họ lại im lặng một lúc.
Đột nhiên Minh Tư Thành như nghĩ đến điều gì đó, anh chủ động lên tiếng: “Phải rồi, để tôi trả tiền căn phòng này đi”
“Tôi không thiếu tiền” Nhiên Mộc Miên vẫn dán hai mắt vào trong máy tính bảng, chỉ đưa tay lên và phất phất.
Minh Tư Thành mím môi, nói tiếp: “Tôi là đàn ông, cho tôi chút thể diện được không?”
“Thôi được, vậy lát nữa anh chuyển khoản cho tôi, tôi ở hai đêm, tổng cộng hết chín chục triệu” Nhiên Mộc Miên thản nhiên nói.
Minh Tư Thành nhích nhẹ khóe môi, cầm điện thoại lên, chuyển tiền cho Nhiên Mộc Miên ngay.
Điện thoại của Nhiên Mộc Miên liền không ngừng kêu “ting, ting” lên, tổng cộng kêu lên mười lăm lần.
Lúc cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra và mở ra xem thì mới phát hiện Minh Tư Thành đã liên tục chuyển cho cô mười lăm lần.
Nhiên Mộc Miên thấy thế thì nhanh chóng cộng dồn lại, sau đó liếc Minh Tư Thành một cái và nói: “Anh đã chuyển dư tiền rồi: “Xem như đó là tiền công cho việc hôm nay cô đã ra sân bay đón tôi” Minh Tư Thành nói với vẻ mặt kiêu ngạo.
Có vẻ như cô không hiểu được ý nghĩa những con số mà anh đã gửi cho cô.
Nhiên Mộc Miên đúng thật là không nghĩ gì nhiều, cứ thế nhét điện thoại vào túi xách trở lại rồi tiếp tục dán mắt vào màn hình máy tính bảng xem phim.
Nếu như cô còn so đo chuyện tiền bạc với anh thì chỉ e rằng anh sẽ xử đẹp cô mất.
Minh Tư Thành chỉ cười đau khổ, không thể không tiếp tục vùi đâu xem tài liệu của mình.
Anh không hiểu tại sao mình lại phải đối đầu với cô như thế, rõ ràng anh đã chắc chắn là mình thích cô rồi nhưng lại không dám thẳng thắn bày tỏ với cô.
Có lẽ là anh không đủ tự tin về bản thân, không thể khiến cô thích anh.
Ngày hôm sau.
Mới sáng sớm Minh Tư Thành đã ra ngoài.
Sau khi Nhiên Mộc Miên ăn sáng xong thì một mình đến sân thi đấu và vào chỗ ngồi từ sớm.
Nhưng khi cuộc thi vẫn chưa bắt đầu thì cô đã nhận được điện thoại của Lâm Tình gọi đến.
“Mộc Miên, tôi không muốn lo cho Lạc Vũ nữa” Giọng Lâm Tình không chỉ có vẻ bất lực và còn có chút phẫn nộ.
Nhiên Mộc Miên thấy sân thi đấu quá ồn ào nên đứng dậy đi vào lối thoát hiểm bên ngoài sân thi đấu.
“Chị Tình, lúc nấy ồn ào quá, tôi vẫn chưa nghe rõ. Chị nói gì cơ?” Nhiên Mộc Miên vui vẻ hỏi.
Lâm Tình không thể không lặp lại những lời mình vừa nói lúc nấy.
“Tại sao?” Nhiên Mộc Miên vô cùng thắc mắc.
Lâm Tình tức giận nói: “Lần trước cô tìm bác sĩ tâm lý cho.
Lạc Vũ, cậu ta đã từ chối khám. Hơn nữa, tối qua Lạc Vũ đã cắt cổ tay tự tử. Nếu như không nhờ tôi phát hiện sớm thì chỉ e rằng cậu ta đã sớm đi gặp diêm vương rồi”
“Sao lại như tí Nhiên Mộc Miên lập tức hoảng hốt.
“Sao tôi biết được là cậu ta sẽ cắt cổ tay tự tử? Rõ ràng hôm qua ban ngày vẫn còn bình thường, đột nhiên tối đến thì…”
Lâm Tình đang nói thì dừng lại.
Nhiên Mộc Miên lo lắng hỏi: “Vậy bây giờ Lạc Vũ thế nào rồi?”
“Bây giờ Lạc Vũ đang ở bệnh viện nào?” Nhiên Mộc Miên quan tâm hỏi.
Lâm Tình trả lời: “Bệnh viện trung tâm Hải Vân, ở phòng bệnh 908 khu VIP”
“Hải Vân?” Nhiên Mộc Miên ngây ra một lúc rồi mới phản ứng lại: “Lạc Vũ đang quay phim sao?”
Dù sao thì bây giờ Hải Vân cũng là thành phố sản xuất phim lớn nhất nước và cũng là công ty con của nhà cô.