"Phó Diệc Phàm, tôi nghi anh ỷ lại vào tôi lắm, thế nhưng tôi lại không có bằng chứng." Tân Sơ Hạ mang vẻ mặt tích cực nói. Phó Diệc Phàm vô thức cười nhạt một tiếng, giống như đang ngầm chấp nhận chuyện này.
Sau đó, Tần Sơ Hạ đưa chiếc chìa khóa xe Luss tới.
Phó Diệc Phàm nhìn chiếc chìa khóa xe mà cô đưa, bình tĩnh nói: "Cô mới là người lái xe."
"Vậy anh ôm dễ nhỏ là được! Tôi lái xe" Tân Sơ Hạ dứt khoát bỏ dể nhỏ vào trong lòng của Phó Diệc Phàm.
Phó Diệc Phàm theo bản năng ôm lấy con dê nhỏ mà Tân Sơ Hạ đưa tới, sắc mặt trên gương mặt điển trai kia không thể nào dùng lời nói để hình dung được.
Anh khẽ liếc nhìn con dê nhỏ này một cái, nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Đặc biệt là cái mặt của con dê này, đen đến nỗi ngay cả mắt, mũi đều không tìm nổi. Nếu không phải con dê nhỏ kêu "be" một tiếng, lộ ra cái lưỡi kia, không thì con dê này đen đến nỗi miệng cũng không thấy đâu.
Sau đó hai người đi lên xe, Tần Sơ Hạ ngồi ở ghế lái, nhanh chóng lật xem cuốn sách mà bác sĩ thú y đưa cho cô một lần, sau đó lái xe đến cửa hàng mua cho dế nhỏ chút đồ dùng cần thiết, rồi mới quay về lâu đài Karl.
Phó Diệc Phàm mới vừa ôm dễ nhỏ đi vào trong phòng khách,
Sau khi nữ quản gia nhìn thấy, liền cúi người hỏi Tần Sơ Hạ: "Cô chủ, tối nay ăn dê nướng sao?"
"Đó là một chủ ý tốt đấy" Phó Diệc Phàm bất thình lình đáp một câu.
Tần Sơ Hạ vội vàng ôm dễ nhỏ khỏi lồng ngực của Phó Diệc Phàm, tức giận nói: "Này! Phó Diệc Phàm! Cả đường anh ôm dễ nhỏ không lên tiếng, hóa ra là đang nghĩ nó như vậy à?"
"Tôi cảm thấy thịt kho, hấp hoặc chưng cách thủy đều khá được" Phó Diệc Phàm ung dung nói. "Phó Diệc Phàm! Anh quá đáng lắm rồi đấy!" Tần Sơ Hạ tức giận hổn hển nói.
Phó Diệc Phàm vẫn không đau không ngứa như cũ mà nói: "Không bằng ăn một bàn toàn thịt dê đi"
"Hừ, tôi mặc kệ anh, muốn ăn dê nhỏ của tôi sao, không có cửa đâu!" Tần Sơ Hạ ôm dễ nhỏ đang kêu rên đi về phía cửa chính của sân sau.
Phó Diệc Phàm nhất thời chỉ cười mà không nói.
Nữ quản gia sau khi chứng kiến thì đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, hơi khom người, thoảng có chút buồn cười rồi rời đi.
Sau khi Tần Sơ Hạ sắp xếp một chỗ ở trên sân cỏ của sân sau cho dế nhỏ xong, còn tự tay dựng một hàng rào và phòng cho dễ nhỏ.
Phó Diệc Phàm ngồi ngay ngắn trên thềm đá ở cửa chính sân sau, nhin Tân Sơ Hạ đang làm chỗ ở cho dê nhỏ dưới ánh mặt trời.
Lúc này, nữ quản gia nhiệt tình bưng một ly trà tới.
Phó Diệc Phàm bưng ly trà, nói một tiếng: "Cảm ơn."
Nữ quản gia ôm khay trà, đứng ở bên cạnh Phó Diệc Phàm, ngắm nhìn Tân Sơ Hạ, bùi ngùi nói: "Đây cũng không phải lần đầu tiên cô chủ mang động vật nhỏ về nhà. Trước đây cô chủ còn từng nhặt nhím con, chim ưng con, mèo con, chó con, thiên nga con, ngay cả chuột đồng con cô ấy cũng từng nhặt về rồi. Dù sao thì chỉ cần là động vật nhỏ bị thương, hoặc là lạc đàn không nơi nương tựa, cô chủ đều sẽ mang về lâu đài để nuôi."
"Vậy cô ấy có từng mang người nào về chưa?" Phó Diệc Phàm nhập một hộp trà, theo lời của nữ quản gia nói, thuận miệng hỏi một câu.
Nữ quản gia hồi tưởng lại, không nhịn được mà cười nói: "Anh đừng nói, thật sự là có chuyện như vậy đấy! Khi còn nhỏ cô chủ đã từng công một đứa nhóc ăn xin bẩn thỉu, ốm yếu về nhà"
Nghe vậy, Phó Diệc Phàm đột nhiên nhận ra được điều gì đó, vô thức nhíu mày lại.
"Vậy sau này tên ăn mày nhỏ kia có ở lại làm người làm trong lâu đài cho mọi người không?” Sau khi Phó Diệc Phàm nghĩ tới điều gì đó, bắt đầu có ý đồ lôi kéo nữ quản gia nói.
Nữ quản gia lại lắc đầu: "Cô chủ chăm sóc đứa nhóc ăn mày kia đến khi khỏi hẳn, thế nhưng đứa nhóc ăn mày kia lại đột nhiên không nói tiếng nào, len lén rời khỏi lâu đài vào một buổi đêm"
"Cho nên, sau khi nhóc ăn mày kia lớn nên, có đến đền ơn không?" Phó Diệc Phàm như có điều suy nghĩ nói.
"Đền ơn?" Nữ quản gia lại cười nhạt: "Tên nhóc ăn mày kia thừa dịp chạy trốn vào ban đêm, còn trộm hết đồ trang sức châu báu và tiền tiêu vặt của cô chủ, cùng với thức ăn đã làm xong trong nhà bếp đi. Cái loại trẻ con giả bộ bệnh, giả bộ bất lực, tranh thủ sự đồng cảm, mưu đồ bất chính này sẽ không bao giờ chiếm được sự bảo vệ của thiên sứ, sau này lớn lên sẽ chỉ trở nên tệ hơn mà thôi, càng khỏi phải nói đến đền ơn gì đó!"
"Khi đó, có phải cô ấy rất đau lòng đúng không?" Phó Diệc Phàm lại hỏi.