Chiếc nhẫn kim cương này rất có giá trị.
Tất cả trang phục của cô, bao gồm cả túi xách, đều là phiên bản giới hạn quốc tế.
Khi ly hôn với anh ấy, cô ra đi với hai bàn tay trắng và cô cũng không giấu giếm tiền riêng tư sau lưng anh ấy.
Cho dù cô có kinh doanh riêng thì cũng không thể chỉ trong thời gian ngắn đã kiếm được nhiều tiền như vậy để mua những món đồ xa xỉ này.
Vì vậy, chắc chắn là cô không nói dối anh ấy.
Tuy nhiên, anh ấy vẫn không tin vào sự thật rằng cô đã kết hôn với người khác.
“Kỳ Anh, có phải em đang được một người đàn ông nào đó nuôi đúng không?” Phó Quân Bác khẽ hỏi bằng giọng trầm đục.
Anh ấy lại nghĩ về cô như vậy sao? Chẳng lẽ ở trong mắt anh ấy, cô chỉ có thể là loại người được đàn ông nuôi thôi sao?
Đồng Kỳ Anh trừng mắt nhìn Phó Quân Bác, cô định nói gì đó nhưng lại thôi. Sau một lúc im lặng thì cô mới cười nhạt: “Đúng vậy. Em được một người đàn ông nuôi. Không phải chúng ta đã ly hôn rồi sao? Cho nên, em đã quay lại Dạ Hoặc và bán đi đêm đầu tiên của em. Em thật vinh hạnh vì được ở bên anh lâu như vậy mà anh vẫn không đụng vào em để em bán được giá tốt như bây giờ.”
“Em lại coi rẻ chính mình như vậy sao?” Phó Quân Bác gào lên như một kẻ cuồng loạn. Đồng Kỳ Anh nhân cơ hội hất tay Phó Quân Bác ra, cô nhìn khuôn mặt đang dần tái nhợt của Phó Quân Bác mà khóe miệng nhếch lên đầy khó khăn rồi nói bằng một giọng điệu không hề xấu hổ: “Anh quên rồi sao? Em ở Dạ Hoặc mãi nghệ ca hát mà. Đương nhiên sẽ quen biết rất nhiều cậu chủ giàu có và quyền lực. Bây giờ, anh đã biết em kinh tởm như thế nào rồi chứ?”
Cô biết rằng anh ấy có tình cảm thuần khiết.
Cô cư xử rẻ mạt với bản thân như vậy là cách nhanh nhất để anh ấy từ bỏ cô.
Tuy nhiên, cô đã đánh giá thấp tình yêu của anh ấy dành cho cô.
Bóng dáng của Phó Quân Bác càng lúc càng to lớn trước mặt cô, cái bóng của anh ấy đã bao phủ cô hoàn toàn.
Đồng Kỳ Anh từ từ ngước mắt lên nhìn thẳng vào đôi mắt sâu như vực đen của anh ấy mà nói không nên lời: “Em... phải đi rồi.”
“Kỳ Anh, anh yêu em. Em đừng dùng cách này để xua đuổi anh.” Anh ấy hét lên ngắt lời cô.
Cô nhìn anh ấy chằm chằm, sững sờ một lúc và không biết mình nên làm gì tiếp theo.
“Kỳ Anh, anh yêu em.” Bàn tay to của anh ấy nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay cô.
Nhiệt độ của lòng bàn tay truyền qua da thịt, hơi nóng khiến cô vô thức muốn hất tay ra nhưng anh ấy cứ nắm chặt tay cô không cho cô thoát ra.
“Kỳ Anh, anh yêu em.” Phó Quân Bác tỏ tình với cô hết lần này đến lần khác, tay còn lại ôm eo cô và hướng cơ thể cô đến gần anh ấy.
Anh ấy vừa nói vừa nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến.
Rõ ràng đó là một lời tỏ tình, nhưng dần dần... quan niệm nghệ thuật của màn tỏ tình này đã thay đổi.
Đồng Kỳ Anh dùng hai tay đẩy mạnh thân cô ra cách người đàn ông trước mặt một khoảng cách xa.
Cô đã không còn rung động trước lời tỏ tình của anh ấy nữa.
Phó Quân Bác kiễng chân lên để giữ thăng bằng cho cơ thể rồi nhìn Đồng Kỳ Anh bằng ánh mắt khó tin, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
“Anh nhớ uống thuốc và chăm sóc sức khỏe thật tốt, anh còn có Hạ Tiêu nên phải cố gắng sống tốt. Từ nay về sau đừng liên lạc với em nữa, em cũng sẽ không chủ động liên lạc với anh. Em và anh đã không thể quay lại với nhau được nữa, không còn hi vọng gì nữa rồi. Chuyện đã qua rồi, anh đừng si tâm vọng tưởng nữa.” Đồng Kỳ Anh bỏ tay xuống, nói năng lộn xộn rồi quay người sang chỗ khác.
“Kỳ Anh, đừng đi...” Phó Quân Bác bước nhanh về phía trước, với hai tay ôm eo cô lại, anh ấy siết chặt mười ngón tay quanh eo cô rồi lại ôm cô vào lòng.
Toàn thân của Đồng Kỳ Anh trở nên cứng ngắc khi vòng tay này áp sát vào lưng cô, eo và bụng cô bị anh ấy ôm chặt vào trong lòng.
“Kỳ Anh, đừng đi...” Anh ấy nói một cách yếu ớt.
Đồng Kỳ Anh nhíu mày, cô tách mười ngón tay đang kẹp giữa eo và bụng của cô ra. Khi cô vừa định xoay người đi thì đột nhiên thân hình cao lớn của Phó Quân Bác gục xuống người cô.
“Thành Hưng?” Vẻ mặt của Đồng Kỳ Anh thay đổi, trái tim cô thắt lại.
Toàn thân Phó Quân Bác mềm nhũn gục trên người cô, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Đồng Kỳ Anh nắm lấy cánh tay Phó Quân Bác khoác lên vai cô rồi cố hết sức dìu anh ấy vào nhà và đặt anh ấy lên cái giường gỗ, sau đó cô lại chạy ra ngoài nhặt mấy lọ thuốc dưới đất lên.
Cô đổ viên thuốc vào lòng bàn tay, lại rót nước rồi lại quay lại bên cạnh Phó Quân Bác.
“Thành Hưng, mau uống thuốc đi.” Đồng Kỳ Anh đặt cái cốc trong tay xuống ghế đẩu bên cạnh giường rồi nâng người của Phó Quân Bác lên dựa vào vòng tay của cô: “Thành Hưng, uống thuốc đi, được không?”
Phó Quân Bác khẽ lắc đầu, nói với cô bằng hơi thở mong manh yếu ớt: “Kỳ Anh, ba năm sống ở Úc với em là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với anh. Từ thứ hai đến thứ sáu, anh đi làm và em đi học đại học. Vào mỗi cuối tuần, chúng ta cùng nhau vui vẻ ngồi trên ghế sô pha xem phim, cùng nhau nghiên cứu những món ăn ngon, cùng nhau bàn bạc thiết kế tòa nhà. Thỉnh thoảng em khiến anh cảm thấy nhàm chán thì chúng ta cũng hay cãi nhau, nhưng rồi lại nhanh chóng làm hòa. Sau khi rời xa em, Tư San hở chút là lấy tính mạng ra đe dọa anh khiến anh kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần. Mãi cho đến khi anh trốn thoát khỏi cô ta và đi đến đây thì anh mới biết được là em vẫn chờ anh, chờ anh đến tìm em. Có điều là anh đã đến muộn, em đã rời đi rồi. Kỳ Anh, những ngày tháng được ở bên cạnh em mới là niềm hạnh phúc lớn nhất của anh.”