Gió đêm thổi qua phả lên mặt có chút cảm giác mát mẻ, Minh Tư Thành lấy áo khoác từ ghế đằng sau khoác lên người Nhiên Mộc Miên.
Anh nhìn khuôn mặt đang say giấc nồng của cô, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên.
Khi cô nhóc này im lặng, ngược lại trông giống như một cô tiên nhỏ.
Đã nói đồng ý là không nói dối cô, nhưng anh vẫn nói dối cô.
Anh không có ý định hủy bỏ hôn ước này.
Mặc dù sự biến chuyển ngược của ông nội là điều ngoài ý muốn của anh, nhưng chuyện cô sẽ chọn anh đã sớm nằm trong dự liệu của anh.
Thời gian cũng đã vừa vừa rồi, Minh Tư Thành lái xe đưa Nhiên Mộc Miên trở về. Ở bãi phía trước bên ngoài cổng nhà riêng.
Đồng Kỳ Anh nhìn thấy Minh Tư Thành ôm Nhiên Mộc Miên lên bậc thang, còn tưởng rằng cô con gái yêu của mình bị làm sao, vội vàng tiến nhanh lên trước.
"Dạ yên tâm ạ, Mộc Miên chỉ đang ngủ thôi." Minh Tư Thành nhẹ giọng nói.
Đồng Kỳ Anh nhẹ nhàng thở ra, lập tức chỉ đường cho Minh Tư Thành: "L dẫn cháu tới phòng của con bé".
Từ nhỏ đến lớn Nhiên Mộc Miên đều như thế này, chỉ cần ngủ say rồi thì dù có sét đánh bên tại cũng không dây.
Lúc cô nhóc này một tuổi, nếu như trong nhà yên tĩnh thì Đồng Kỳ Anh sẽ phải đi tìm cô nhóc đã ngủ quên mất này trong đống đồ chơi.
Sau khi Minh Tư Thành đặt Nhiên Mộc Miên xuống giường, còn vô cùng chu đáo cởi giày, lấy tấm chăn mỏng đắp lên cho cô.
Đây không phải là anh cố ý giả vờ làm vậy mà là phản ứng xuất phát từ bản năng, Đồng Kỳ Anh có thể nhìn ra được.
"Dì có nấu bữa khuya, cháu ăn một chút rồi hẵng đi nhé?" Đồng Kỳ Anh khách khí nói.
Minh Tư Thành hơi hơi lắc lắc đầu: "Cảm ơn sự nhiệt tình thiết đãi của dì nhưng giờ muộn quá rồi, sẽ làm phiền mọi người mất."
"Vậy trên đường về cháu chú ý an toàn nhé" Đồng Kỳ Anh mỉm cười gật đầu.
Minh Tư Thành hơi gật đầu sau đó xoay người rời đi.
Sau khi anh rời đi, Phó Quân Tiêu tắm rửa xong đi từ trong phòng ra, nhìn thấy Đồng Kỳ Anh mới từ dưới lầu đi lên bèn quan tâm hỏi một câu: "Mộc Miên đã về rồi sao?"
"Ừ, về rồi, là Tư Thành đưa con bé về" Đồng Kỳ Anh trả lời: "Em có nấu bữa khuya, anh có muốn nếm thử không?"
"Không ăn đầu. Thật ra anh có tài liệu muốn cho em xem" Phó Quân Tiêu thản nhiên nói.
Đồng Kỳ Anh nhất thời tò mò ngó nghiêng qua đó: "Tài liệu gì thế?"
Phó Quân Tiêu ôm Đồng Kỳ Anh vào phòng, đưa cho Đồng Kỳ Anh một tập tài liệu trong túi đựng.
Đồng Kỳ Anh còn tưởng rằng là tài liệu bí mật gì đó, vừa mới lật ra xem một cái mới phát hiện là thông tin chi tiết của Minh Tư Thành.
Trong tài liệu, chiều cao, cân nặng, nhóm máu, bối cảnh gia đình, sở thích, vv. của Minh Tư Thành đã được Phó Quân Tiêu điều ra vô cùng chi tiết tỉ mỉ.
"Em cảm thấy chàng trai này không tệ đầu. Nếu về sau Mộc Miên thật sự gả cho cậu ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc." Sau khi Đồng Kỳ Anh xem xong tài liệu, không khỏi gật gù đắc ý nói.
"Chỉ mong là vậy." Phó Quân Tiêu thâm ý sâu xa nói.
Đồng Kỳ Anh khó hiểu nhìn Phó Quân Tiêu: "Hình như anh vẫn còn có gì đó băn khoăn?"
"Dù sao những thông tin này chỉ là điều tra bên ngoài ra được, còn con người thật của cậu ta thế nào chỉ có Mộc Miên sau khi tiếp xúc với cậu ta thì con bé mới biết được." Phó Quận Tiêu thản nhiên nói.
Đồng Kỳ Anh nhất thời không nhịn được buồn cười, buông tập tài liệu đang cầm trong tay xuống, nhón gót chân đi qua ôm cổ Phó Quân Tiêu: "Em cảm thấy, chàng trai Tư Thành này sau này sẽ là một người rất xứng đáng để Mộc Miên dựa vào"
"Ừ, anh tin trực giác của em" Phó Quân Tiêu mỉm cười hiểu ý, vươn tay ra xoa xoa đầu Đồng Kỳ Anh tràn đầy sự cưng chiều.
Trên đường đi về, vì phương tiện qua lại rất ít nên tốc độ lái xe trên đường về của Minh Tư Thành có chút nhanh hơn một cái bóng đen ngã xuống giữa đường, khiến cho Minh Tư Thành sợ tới mức vội vàng đạp phanh gấp.
Sau khi ô tô dừng lại ổn định, bóng đen phía trước ngã xuống đất vẫn không nhúc nhích.
Minh Tư Thành cau mày, kéo phanh tay tắt máy, mở cửa tài xế bước xuống.
"Này, cô không sao chứ?"
Anh đến gần ngồi xổm xuống mới phát hiện đối phương là con gái.
Trên người cô ta mặc một thân quần áo đen đi đêm, tóc buộc đuôi ngựa. Nếu không phải cô ta đang ấn đùi, anh còn thật sự không phát hiện ra đùi cô ta đang chảy máu.
"Tôi đưa cô đi bệnh viện." Minh Tư Thành nhíu mày, ôm cô gái ngã dưới đất vào trong ngực rồi đứng dậy.
"May sao vết thương do súng bắn không tổn thương tới động mạch đùi của cô gái, bằng không thật sự sẽ chảy máu quá nhiều mà chết. Viên đạn đã được lấy ra rồi, trước khi miệng vết thương lành lại không được dính nước vào đó" Ứng Kế Viêm vừa thu dọn đồ nghề vào hộp thuốc, vừa dặn dò nói. Sau đó dừng lại một chút, liếc mắt nhìn Minh Tư Thành một cái, mỉm cười đầy ẩn ý: "Bạn gái của cậu à?"
- -------------------