Vợ yêu?
Lẽ nào là Đồng Kỳ Anh.
Lạc Minh Ánh vô cùng chắc chắn, dù gì thì đây cũng là điện thoại của Phó Quân Tiêu được Nhiên Hoàng Minh giao cho cô ta bảo quản vào sáng nay.
“Tít, tít, tít...”
Điện thoại liên tục rùng.
Lạc Minh Ánh cứ do dự, không biết có nên bắt máy hay không.
“Tít, tít, tít...”
Điện thoại vẫn liên tục rùng.
Trông có vẻ Đồng Kỳ Anh định sẽ chờ cho đến khi đầu bên này của điện thoại bắt máy mới thôi.
Lạc Minh Ánh lướt nút nghe rồi cầm điện thoại áp lên tai.
“Anh cả, sức khỏe của anh... Đã đỡ hơn chưa?” Sau khi điện thoại được kết nối thì Đồng Kỳ Anh lí nhí hỏi.
Sáng nay cô đã gọi điện thoại cho thím Lưu, thím Lưu nói cậu cả vẫn còn ở trong bệnh viện, chưa về nhà, bà ấy còn nói nếu như cô thật sự quan tâm đến cậu cả thì nên chủ động gọi điện thoại cho cậu cả.
Cô nghe ra được thím Lưu đang giận cô, trách cô không nên chọc cho Phó Quân Tiêu tức đến hộc máu. Đồng Kỳ Anh nói chuyện điện thoại với thím Lưu xong thì do dự một lúc lâu, sau đó mới lấy hết dũng khí gọi điện thoại cho Phó Quân Tiêu.
“Bây giờ tổng giám đốc Phó vẫn đang nghỉ ngơi, muộn chút nữa cô hãy gọi lại nhé!” Lạc Minh Ánh nói với giọng khó chịu.
Đồng Kỳ Anh nghe thấy giọng phụ nữ thì phản ứng đầu tiên trong đầu cô là nghĩ đến Lạc Minh Ánh.
“Sao cô lại cầm điện thoại của anh ấy?” Đồng Kỳ Anh thắc mắc hỏi.
Lạc Minh Ánh thầm đắc ý và trả lời: “Là bác sĩ Nhiên đã bảo tôi bảo quản giúp cho tổng giám đốc Phó, bác sĩ Nhiên nói anh ấy không hi vọng bất cứ ai làm phiền tổng giám đốc Phó nghỉ ngơi.”
“Vậy cô nói cho tôi biết bệnh viện anh ấy đang nằm và số phòng. Tôi sẽ quay về, qua bệnh viện chăm sóc cho anh ấy...”
“Cô Đồng, cô đang định bắt cá hai tay sao? Vì sức khỏe của tổng giám đốc Phó, tôi khuyên cô tốt hơn hết đừng nên xuất hiện trước mặt tổng giám đốc Phó.” Lạc Minh Ánh không hề khách sáo, cắt ngang lời của Đồng Kỳ Anh, cô ta nói xong thì tắt máy, tiện thể trả mối thù hôm qua cô đã tắt ngang cuộc gọi của cô ta.
Tình hình bây giờ phải nói là liên tục thay đổi.
Sáng nay lúc cô ta đến công ty lấy tài liệu đã cố ý gài sư phụ Trịnh Minh Hâm, mới biết được chuyện tối hôm kia Đồng Kỳ Anh đã cùng với em trai của Phó Quân Tiêu là Phó Quân Bác bỏ trốn từ miệng của sư phụ Trịnh Minh Hâm.
Phó Quân Tiêu suốt đêm không ngủ, huy động rất nhiều người, lo lắng tìm kiếm họ suốt một đêm, cuối cùng mới biết là Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Bác đã bỏ trốn vào trong một hang núi có sóng điện thoại chập chờn.
Chậc, chậc, chậc, chuyện này còn hơn cả kịch hay cuối năm nữa.
Người phụ nữ Đồng Kỳ Anh này thật sự đã ti tiện đến tận xương tủy rồi.
Lạc Minh Ánh cực kì xem thường những hành động của Đồng Kỳ Anh, uổng cho cái tên Đồng Kỳ Anh của cô dùng chung một chữ “anh” với Lạc Minh Ánh cô ta, cô ta hận không thể đổi tên cho Đồng Kỳ Anh, đừng làm ô uế chữ “anh” trong tên Lạc Minh Ánh của cô ta.
Ở đầu kia, Đồng Kỳ Anh nhìn lên cuộc gọi đã kết thúc trên màn hình điện thoại, trong lòng đột nhiên có cảm giác rất khó chịu.
Không phải vì cái cô Lạc Minh Ánh đó tắt ngang điện thoại khiến cô cảm thấy không vui mà là vì Phó Quân Tiêu bị bệnh vẫn chưa khỏi khiến trong lòng cô vô cớ có cảm giác lo lắng và bất an.
Bây giờ cô có thể làm được gì cho anh?
Ngoại trừ việc cách đây ba năm, lúc cô biết tin Phó Quân Bác phải làm phẫu thuật ghép thận ra thì cô chưa từng cảm thấy lo lắng vì một người đàn ông nào.
Là vì lo lắng cho anh sao?
Nhưng cô lấy thân phận gì để lo lắng cho anh chứ?
Em dâu? Bạn bè? Người thân? Vợ?
Đồng Kỳ Anh buồn bực gãi đầu, sau đó thì tay chân lại như mất hết kiểm soát, không ngừng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuống núi, ngồi xe về lại.
Đường đi xa xôi, đây là lần đầu tiên Đồng Kỳ Anh chê đường xa thăm thẳm.
Lúc cô về đến nhà riêng thì trời đã chiều.
Thím Lưu thấy cô quay về thì vui mừng kéo lấy tay cô và nói: “Cảm ơn trời đất, mợ cả, cuối cùng thì cô cũng về rồi.”
“Tôi...” Đồng Kỳ Anh muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Thím Lưu nở nụ cười hiền từ như một người mẹ rồi hiền hòa nói: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi!”
“Để tôi đi nấu cơm tối! Lát nữa tôi sẽ đem cơm đến cho anh ấy.” Đồng Kỳ Anh chùng mắt xuống, nhỏ tiếng nói.
Thím Lưu vui mừng gật đầu và nói: “Cô đúng là một đứa trẻ ngoan.”
“Là chuyện tôi nên làm mà.” Đồng Kỳ Anh xấu hổ mỉm cười.
“Tôi đưa cô đến chỗ này trước.” Thím Lưu kéo lấy tay Đồng Kỳ Anh, mỉm cười, tỏ vẻ thần bí.
Đồng Kỳ Anh gật đầu, đi theo thím Lưu lên lầu.
Cuối lầu hai, có một căn phòng bị khóa trái cửa, thím Lưu rút chìa khóa, mở cửa ra rồi bật đèn trong phòng lên.
Giây phút căn phòng sáng lên, ánh đèn chiếu lên những khung ảnh treo đầy trên tường, sáng lấp lánh.
Mà trong những khung ảnh đó toàn bộ đều là hình của một mình Đồng Kỳ Anh cô.
Phần lớn những bức ảnh trong mảng ảnh đó là hình ảnh trong album cá nhân mà cô đăng trên mạng.
Trong căn phòng rộng lớn, trên chiếc thảm Ba Tư ở giữa phòng chỉ đặt một chiếc ghế sô pha bằng da thật phong cách Châu Âu và một bàn trà bằng thủy tinh, trên bức tường đối diện với ghế sô pha treo một màn hình chiếu lớn.
“Ba năm nay, gần như cứ cách năm ba ngày là cậu cả lại đến ngồi ở đây, hễ vào ngồi là ngồi hết cả một đêm.” Thím Lưu vừa than thở vừa bật máy chiếu lên.
Trên màn hình, một chiếc cầu vồng xuất hiện bên ngoài cửa sổ tiếp đất, bên trong tường chắn an toàn của sân thượng, Đồng Kỳ Anh đang cầm điện thoại chụp hình chiếc cầu vồng trên bầu trời đó. Sau khi cô chụp hình xong thì còn quay người lại, bước đến trước khung cửa sổ tiếp đất, mỉm cười, chỉnh lại tóc mái của mình.