“Rốt cuộc em có biết trân trọng cơ thể của mình không?” Phó Quân Tiêu không trả lời cô mà lớn tiếng hỏi cô với vẻ nghiêm nghị: “Đây là chuyện mà một người phụ nữ mang thai như em có thể làm được sao?”
Mang thai?
Đồng Kỳ Anh ngây mặt ra.
Một lúc sau cô mới kịp phản ứng, nhớ ra rốt cuộc là có chuyện gì.
Tối qua vì để bảo vệ tính mạng cho Quân Bác, dỗ Quân Bác uống thuốc chống đào thải tế bào lạ nên cô mới nói bừa là mình đã mang thai.
Lẽ nào cuộc điện thoại gọi trước cuộc điện thoại của Lạc Minh Ánh là của Quân Bác?
Chắc không phải anh cả đã tưởng rằng cô đã có con với Quân Bác đấy chứ?
Chuyện này...
Chuyện hiểu lầm này hơi lớn rồi!
“Chuyện đó, anh, thật ra em...”
Đồng Kỳ Anh vẫn chưa nói dứt câu thì đột nhiên cơ thể cô bị nhấc bổng lên.
Cô đã được bế bổng lên trên đôi tay mạnh mẽ, rắn chắc của người đàn ông này rồi.
Động tác anh bế cô rất dịu dàng, cẩn thận từng tý như đang nâng niu vật báu rồi nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên chiếc ghế dựa ở bên cạnh.
Cô thấy anh cầm búa giúp cô tiếp tục sửa cửa thì không kiềm được có lòng tốt nhắc nhở anh: “Tốt hơn anh đừng nên làm, mấy việc tay chân này không hợp với anh, đừng làm bẩn bộ vest đắt tiền đó của anh.” Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Cửa là do anh đá hỏng, để anh sửa.” Phó Quân Tiêu nói với vẻ không hề quan tâm.
Đồng Kỳ Anh khoanh tay trước ngực, hơi nghiêng đầu qua, quan sát Phó Quân Tiêu và hỏi: “Anh, anh đang muốn làm hiệp sĩ bắt đĩa sao?”
“Hiệp sĩ bắt đĩa nghĩa là gì?” Phó Quân Tiêu ngước mắt lên nhìn Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh chớp mắt, ngồi thẳng người lên, nghiêm túc trả lời anh: “Tức là cưới một người phụ nữ đã mang thai đứa con của người đàn ông khác về làm vợ.”
“Đồng Kỳ Anh!” Phó Quân Tiêu chau mày, đột ngột nghiêm nghị gọi tên cô.
Đồng Kỳ Anh bĩu môi đợi anh nói tiếp.
“Nếu như em muốn giữ lại đứa con trong bụng em thì tốt nhất hãy nói với người ngoài nó là con của anh! Đặc biệt là trước mặt ông nội và mẹ anh.” Phó Quân Tiêu lạnh lùng nhích đôi môi mỏng, nói với giọng trầm thấp và lạnh lùng.
Đồng Kỳ Anh liền ngây người ra.
Người đàn ông này...
Sau đó, cô đứng lên khỏi ghế, đi đến trước mặt anh và nói với vẻ mệt mỏi: “ Anh chọn cách ly hôn với em chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Em xuất thân nghèo hèn...”
“Em được sinh ra vì anh!” Phó Quân Tiêu cắt ngang lời của Đồng Kỳ Anh.
“Em còn mang thai con của người đàn ông khác.” Đồng Kỳ Anh tiếp tục nói lòng vòng.
Giọng anh trở nên nghiêm trọng hơn: “Anh không quan tâm.”
“Em...” Đồng Kỳ Anh cứng miệng nói không nên lời.
Sao người đàn ông này lại ngốc như thế.
“Bụp, bụp, bụp...” Phó Quân Tiêu vung búa, đóng đinh gỗ vào bản lề cửa.
Hai người họ đều im lặng, không nói tiếp vấn đề đó nữa.
Sau khi Phó Quân Tiêu sửa xong cửa thì lắp lại vào khung cửa, sau đó phủi bụi trên tay rồi đi đến trước vòi nước ở tường ngoài bên cạnh cửa để rửa tay.
Đồng Kỳ Anh cũng đem đến cho anh một cái khăn lông sạch, tỉ mỉ giúp anh lau bụi gỗ trên bộ đồ vest của anh.
Anh có thể cảm nhận được, thật ra cô không hề kháng cự việc tiếp cận anh.
“Theo lời dặn của tổ tiên thì miếng ngọc này được giữ lại cho con trưởng của chúng ta.” Phó Quân Tiêu lấy miếng ngọc gia truyền từ trên cổ mình xuống, vén tóc đằng sau cổ của Đồng Kỳ Anh lên rồi khéo léo đeo vào cho cô và nói: “Sau khi con được sinh ra, bất kể là trai hay gái em cũng đều truyền lại cho nó.”
Lúc hai tay anh tháo miếng ngọc xuống thì Đồng Kỳ Anh đã ngây ra, ký ức về lần gặp gỡ anh đầu tiên ùa về trong trí óc cô như nước chảy.
Sau khi anh chắc chắn dây chuyền đã được gài kĩ thì lại đưa tay rút cây trâm cài tóc trên búi tóc của cô ra để mái tóc đen óng, mềm mại xả xuống vai.
“Em không cần phải búi tóc trước mặt anh.” Hơi thở ấm nóng theo giọng nói trầm thấp của anh thổi lên trên những sợi tóc bên tai cô.
Đôi mắt đen, sâu thẳm anh nhìn cô dường như đang muốn nói anh thích dáng vẻ tóc dài đến lưng khiến anh muốn yêu thêm chút nữa đó của cô.
“Anh.”
“Hả?”
“Em không có thai.”
“Em nói gì?”
“Vốn dĩ em không có thai.” Đồng Kỳ Anh lấy mặt dây chuyền ngọc trên cổ xuống lại, kéo lấy tay của Phó Quân Tiêu, đặt vào lòng bàn tay anh trở lại và nói: “Em cũng sẽ không có con với anh.”
“Em không có thai?” Phó Quân Tiêu chỉ chú ý đến câu nói trước đó, anh nắm chặt lấy mặt dây chuyền ngọc trong tay rồi nói: “Vậy mà em lại nói với Quân Bác là em đã có thai!”
“...” Đồng Kỳ Anh hổ thẹn, đúng là Quân Bác đã nói.
Ánh mắt Phó Quân Tiêu nhìn Đồng Kỳ Anh nặng thêm đôi phần, gân xanh trên trán anh nổi cộm lên, đôi môi mỏng nở nụ cười lạnh lùng vì đau lòng, anh nói: “Vì muốn trở về lại bên cạnh Quân Bác mà em không màn đến việc nói dối Quân Bác, nói mình có thai con của cậu ấy, muốn lấy đứa bé làm con cờ để đổi lấy trái tim của Quân Bác, để cậu ấy rời khỏi Lý Tư San, cùng em sống vui vẻ ở đây.”
Hèn gì Lý Tư San lại tức giận đến nỗi phát điên, muốn giết chết Đồng Kỳ Anh.
“Em...” Đồng Kỳ Anh mím môi, kinh ngạc nhìn lên ánh mắt của Phó Quân Tiêu, sau đó cô muốn nói nhưng rồi lại thôi, lựa chọn cách im lặng.
Dường như trước mặt Phó Quân Tiêu, cô đã không có gì đáng để giải thích nữa, anh thích nghĩ thế nào thì cứ nghĩ như thế.
Cô lạnh lùng đưa mắt nhìn đi chỗ khác, giống như không muốn nói lời thừa thải với anh nữa, xem như anh không tồn tại.
Đột nhiên mắt Phó Quân Tiêu nổi đầy gân máu, đỏ ửng lên như đang khát máu, anh nắm chặt lấy mặt dây chuyền ngọc trong tay, cố gắng kiềm nén cơn đau thắt trong lòng, cảm xúc cùng sự đau lòng và phẫn nộ bị đè nén cũng hoàn toàn bị mất kiểm soát.
Anh tức giận hét lớn lên: “Đồng Kỳ Anh, sao em lại không thể lựa chọn từ bỏ Quân Bác?”