Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 35: Chương 35: Bao nhiêu một tháng 




Triệu Bân là ai chứ?

Trợ lý tổng giám đốc! Sao lại có thế mang đồ ăn sáng cho Nặc Kỳ Anh?

Nặc Kỹ Anh xoa xoa cái bụng đã đói meo của mình, đành phải xách những túi đồ ăn đó, đi vào phòng nghỉ ngơi dành cho nhân viên bên cạnh.

Cháo trứng thịt nạc, há cảo, sữa nóng, còn có một ít salad trái cây... Sau khi mở từng túi một, Nặc Kỷ Anh đã vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy nhiêu đô ăn như thế này.

Nhiều như thế, một mình cô... Đương nhiên là ăn nổi rồi! Nặc Kỳ Anh cười toe toét, cầm đôi đũa tre trong túi rồi bắt đầu một mình ăn thỏa thích. Mặc dù có được bữa sáng phong phú lại còn miễn phí, nhưng cũng không thể giúp cô tránh được một trận giáo huấn của Tôn Lệ Á.

Đúng vậy, Tôn Lệ Á không hài lòng về những tấm ảnh hiệu ứng mà cô đã làm chút nào.

“Nặc Kỷ Anh, cô là đang làm lấy lệ rồi nộp cho tôi đúng không?” Bản vẽ đã bị ném xuống bàn một cách không thương tiếc, Tôn Lệ Á đã rất tức giận.

Nặc Kỹ Anh cúi đầu, vẻ mặt đầy bất lực. “Cô tùy tiện lấy một bán vẽ tương tự, chỉnh sửa qua loa rồi nộp cho tôi. Cô tưởng tôi là con ngốc à, hay là đứa trẻ ba tuổi? Nghĩ tôi không nhận ra ngón trò này của cô? Cho nên, mới định qua mắt tôi” Tôn Lệ Á nói một cách sắc bén.

Nặc Kỷ Anh càng cúi đầu xuống thấp hơn, cảm thấy bản thân rất mất mặt.

“Học lực thấp thì thôi đi, không ngờ tố chất cô cũng thấp như thết” Tôn Lệ Á chế nhạo Nặc Kỳ Anh, nhìn cô bãng nửa con mắt, thật sự muốn chạy đến bộ phận nhân sự để chất vấn, tại sao lại tuyển một nhân viên không đáng tin cậy vào đây. Cô ta không có quyền đuổi Nặc Kỷ Anh, nhưng cô ta có quyền cho điểm phê bình vào bảng đánh giá nhân viên của minh. Sau khi bị Tôn Lệ Á khiển trách, Nặc Kỳ Anh lặng lẽ đi ra khỏi phòng làm việc riêng của Tôn Lệ Á. “Người mới, mang những bản thiết kế này đến quây lễ tân của bộ phận quyết toán đi.”

Lúc này, một nữ đồng nghiệp ôm một đống bản vẽ bước tới trước mặt Nặc Kỳ Anh mỉm cười nói. “Người mới, tiện thể đem gói hàng này giao cho bảo vệ! Lát nữa có nhân viên chuyển phát nhanh đến lấy.” “Người mới, gửi dữ liệu này đến phòng kiểm soát chỉ phí.”

“Người mới, nhân tiện mua cho tôi một tách cà phê” “Người mới...” Trong nháy mắt, trên tay Nặc Kỳ Anh chất đầy một đống đồ như núi. Đâu tiên đến bộ phận quyết toán trước để gửi bản ẽ thiết kế, sau đó đến bộ phận kiểm soát chỉ phí để gửi số liệu, sau đó...

Mặc dù trong tay cầm nhiều thứ, nhưng đầu óc Nặc Kỳ Anh vẫn sắp xếp thứ tự mọi việc rất rõ ràng, nên làm gì trước, làm gì tiếp theo, trong đầu cô đều nhớ rất rõ.

So với Nặc Kỳ Anh phải ở đây làm việc cực khổ, còn bị cấp trên rây la, bị đồng nghiệp sai vặt, thì bên Tô Hoài Lan lại sống những ngày tháng rất là nhàn hạ, thoải mái.

Sau khi Tô Hoài Lan có hẹn với mấy công tử nhà giàu chuẩn bị ra ngoài chơi, thì một nhân viên chuyển phát nhanh đến giao cho cô một chiếc máy tính. Lần này Tô Hoài Lan không cần hỏi cũng biết là ai phái người đến đưa cho cô ta. Sau khi mở gói hàng ra, Tô Hoài Lan nhìn thấy một chiếc máy tính xách tay, lập tức lấy điện thoại ra quét mã vạch trên hộp.

“Xùy, cái máy tính có mười lăm triệu! Rẻ thế sao! Cậu cả này đúng là không có mắt nhìn!”

Tô Hoài Lan Nhiên ném máy tính xuống đất, vẻ mặt chán ghét, thậm chí còn không muốn mở hộp ra. Nào ngờ rẵng, cái máy tình này chính là cái mà tối hôm qua Nặc Kỷ Anh đã mua.

Phó Quân Tiêu đã dành thời gian rảnh quay lại bệnh viện thăm Nặc Kỳ Anh, nhưng được y tá bệnh viện cho biết, cô đã xuất viện từ trước rồi.

Bởi vì tranh thủ thời gian nên anh không thể nán lại quá lâu, đành phải cho người mang cái máy tính mà tối hôm qua “Tô Hoài Lan” đánh rơi gửi đến khách sạn nơi cô ở. Sau khi cùng nhau trải qua một đêm vào sinh ra tử, Phó Quân Tiêu càng quan tâm đến “Tô Hoài Lan” nhiều hơn.

Quản gia Lưu có gửi tin nhắn đến nói với anh rắng mợ cả muốn mua một căn biệt thự ở Thuận Canh. Phó Quân Tiêu đồng ý mà không nói gì. Tô Hoài Lan được quản gia Lưu cho biết Phó Quân Tiêu đồng ý mua biệt thự ở Thuận Canh cho cô ta thì vui mừng khôn xiết.

Cô ta mạo danh Nặc Kỷ Anh ở nhà họ Phó “hô mưa gọi gió” hơn hai tháng nay, cậu Phó lại luôn chiều theo ý cô ta, xem ra, cậu Phó này vốn không biết tên thật của “Nặc Kỳ Anh” này là gì. Tô Hoài Lan thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không dám khinh suất, bởi vì, Nặc Kỷ Anh cũng đang ở thành phố Thuận Canh.

Cô ta không thể để Nặc Kỳ Anh xuất hiện trong cuộc sống của mình nữa, nếu không, sớm muộn cũng bị bại lộ. Nặc Kỹ Anh không thế ngờ rằng, người bạn từng thân thiết của cô, lại âm thâm lập mưu tính kế với cô. Sau khi hoàn thành mấy việc sai vặt, cô quay lại bàn làm việc và tiếp tục hoàn thành bản vẽ mà Tôn Lệ Á đã đưa cho cô ngày hôm qua.

Dù đã muộn rồi, nhưng cô vân muốn chứng minh năng lực của mình.

Còn nửa tiếng nữa là đến giờ tan ca, Nặc Kỳ Anh câm bản thiết kế mà cô vừa mới làm lại, đến gõ cửa phòng làm việc của Tôn Lệ Á. Tôn Lệ Á liếc nhìn Nặc Kỳ Anh, đáp lại một cách tức giận: “Vào đi” “Phó phòng Tôn, đây là bản thiết kế tôi vừa mới làm lại.” Nặc Kỳ Anh câm bản vẽ bằng hai tay, thái độ kính cấn đưa cho Cô ta.

Tôn Lệ Á nhìn cũng chẳng thèm nhìn, còn chế nhạo: “Bây giờ cô đưa qua đây thì có ý nghĩa gì? Nếu như ai cũng như cô vậy, thế thì công ty chúng ta sớm phá sản rồi “ “Tối hôm qua tôi có một chút chuyện ngoài ý muốn, ở trong bệnh viện truyên nước. Cho đến sáng nay mới quay vê công ty làm. Tôi thừa nhận, tôi không nên lấy bản vẽ từng làm lúc trước qua để ứng phó cô, đây đều là lỗi của tôi. Tôi biết, tôi không thể bù đắp tổn thất cho cô, nhưng mà, tôi vân muốn qua đây nói một tiếng xin lỗi, mong cô tha thứ.” Nặc Kỳ Anh nói một cách chân thành, nói xong, cô còn cúi mình để tỏ thành ý nhận lỗi.

Tôn Lệ Á nhìn Nặc Kỳ Anh một cái rồi giơ tay lên cầm lấy bản vẽ trong tay Nặc Kỷ Anh. Cô ta chỉ mới nhìn một cái, trong mắt cô ta liền lóe lên một vệt sáng trắng. “Cô thật sự chưa tốt nghiệp đại học sao?” Tôn Lệ Á nhìn vào bản vẽ của Nặc Kỹ Anh và hỏi với vẻ khó tin. Nặc Kỹ Anh cúi đầu, yếu ớt trả lời: “Học kỳ này là năm hai, trường học sắp xếp cho chúng tôi một kỹ thực tập.”

Tôn Lệ Á lại ngước mắt lên nhìn Nặc Kỳ Anh, lúc này, cô ta phải nhìn cô bằng ánh mắt khác.

“Hiệu ứng ảnh của cô làm cũng được đấy.”

“Hả?” Nặc Kỳ Anh cứ ngỡ mình nghe lầm.

Tôn Lệ Á lặp lại: “Hiệu ứng ảnh của cô làm tốt đấy.”

Nghe được lời khẳng định từ Tôn Lệ Á, Nặc Kỳ Anh vô cùng mừng rỡ, trên gương mặt có lúm đồng tiền đáng yêu. “Ở đây vừa nhận được đơn đặt hàng trang trí nội thất biệt thự, cô làm cái này đi!”

Sau đó Tôn Lệ Á lấy thông tin của căn biệt thự do bộ phận kinh doanh gửi sang đưa cho Nặc Kỳ Anh. Nặc Kỳ Anh vẻ mặt vui mừng, cuống quýt nhận lấy đơn hàng trong tay Tôn Lệ Á rồi cúi người cảm ơn cô ta: “Cảm ơn phó phòng Tôn đã cho tôi một cơ hội!”

“Cô làm cho tốt, đừng để tôi thất vọng!” Tôn Lệ Á nhàn nhạt nói. Nặc Kỹ Anh gật đầu, ôm xấp tài liệu rồi xoay người rời khỏi văn phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.