“Cô không cần coi Lốc Xoáy như con trai, chỉ cần có coi nó như bạn bè, đối xử chân thành với nó, đừng bỏ rơi nó” Phó Diệc Phàm liếc nhìn Tần Sơ Hạ một cái, nói. Khóe miệng khẽ cong lên, những lời nói lại vô cùng nghiêm túc.
Tần Sơ Hạ vô tình thấy Phó Diệc Phàm mỉm cười, tinh thần tốt hơn hẳn, nói: "Xem ra anh rất vui vẻ, vậy tôi sẽ đồng ý nhận nuôi Lốc Xoáy"
"Lốc Xoáy đã từng trải qua sống chết cùng tôi. Thật tiếc vì sau khi nó xuất ngũ, tôi không còn thời gian và tinh thần để chăm sóc nó" Đột nhiên giọng nói của Phó Diệc Phàm trầm xuống, nhớ lại những ký ức đó khiến đôi mắt của anh trở nên ấm áp hơn vài phần.
Sau khi Tần Sơ Hạ hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Phó Diệc Phàm, cô thề nói: "Đừng lo lắng. Tôi sẽ không bỏ rơi Lốc Xoáy"
“Cảm ơn” Phó Diệc Phàm cười nhẹ.
Nghe vậy, khóe miệng Tân Sơ Hạ khẽ cong lên.
Sau đó, Tần Sơ Hạ đề nghị chọn những thứ cần thiết hàng ngày cho dành vật nuôi như nhà cho chó và bát đựng thức ăn cho Lốc Xoáy, Phó Diệc Phàm không nói một lời nào nhanh chóng đồng ý.
Khi đến cửa hàng thú cưng, Phó Diệc Phàm mua đồ cho Lốc Xoáy, cẩn thận giống như anh đang chọn đồ cho bạn gái của mình. Nếu đó không phải là thứ tốt nhất sẽ không mua, dù đắt hay không cũng không quan trọng.
Tần Sơ Hạ không có kinh nghiệm nuôi chó nên khi mua đồ, cô chỉ có nhiệm vụ tìm kiếm thông tin trên mạng bằng điện thoại di động của mình và nói với Phó Diệc Phàm để anh giải quyết, hai người một người chịu trách nhiệm thanh toán tiền và người còn lại lên kế hoạch. Mọi thứ của Lốc Xoáy đã nhanh chóng được chuẩn bị xong xuôi.
Trở lại căn hộ của Tân Sơ Hạ, Phó Diệc Phàm cũng chịu trách nhiệm lắp đặt chuồng chó cho Lốc Xoáy.
Tần Sơ Hạ nhìn Phó Diệc Phàm cởi áo khoác ngồi trên sàn nhà, không hề có giống phong cách của cậu chủ cũng như người thừa kế tương lai của tập đoàn nhà họ Phó, ngược lại trông anh giống như một người đàn ông bình thường, bởi vậy nên cô nhìn anh bằng một ánh mắt không thể giải thích được.
“Thật ra, anh thật sự khác xa với những cậu ấm giàu có thế hệ bây giờ mà tôi từng gặp” Tần Sơ Hạ mang cho Phó Diệc Phàm một ly nước và nói.
Phó Diệc Phàm cầm một bông hoa mai trong tay, khéo léo siết chặt con ốc trên chuồng chó và hỏi: "Có gì khác nhau sao?"
"Khả năng làm việc, bộ óc của anh hoạt động nhanh hơn họ và các kỹ năng cũng mạnh hơn họ rất nhiều. Hầu hết bọn họ ngoài việc tiêu tiền để mua vui và đầu tư kiếm tiền, thì cũng là đi tán gái. Có vẻ như họ không có chuyên môn nào khác.” Tần Sơ Hạ thở dài nói.
Phó Diệc Phàm không đồng ý nói: "Tôi cũng vậy, tiêu tiền, kiếm tiền, đi tán gái"
“Nhưng tôi không thấy anh đi tán gái bao giờ” Tần Sơ Hạ ngẩn người.
Phó Diệc Phàm liếc nhìn cô đầy sâu xa, chỉ cười nhẹ, không trả lời.
Tần Sơ Hạ khó giải thích được, lẩm bẩm: "Không phải anh cũng là người có cuộc sống riêng tự lộn xộn đấy chứ?"
“Cô cho rằng tôi có sao?” Sắc mặt Phó Diệc Phàm bỗng trở nên lạnh lùng hỏi.
Tần Sơ Hạ vội vàng lắc đầu.
Lúc này, cô chợt nhớ ra một chuyện.
“Anh có biết anh và Tống Vân Thùy sắp kết hôn không?” Tần Sơ Hạ ngập ngừng hỏi.
Phó Diệc Phàm ngơ ngác nhìn Tần Sơ Hạ.
Thấy anh thật sự có vẻ không biết, Tần Sơ Hạ mím môi, lập tức có chút xấu hổ nói tiếp: "Chúc mừng. Anh sắp chính thức làm chú rể"
“Chuyện xảy ra khi nào vậy?” Phó Diệc Phàm khẽ cau mày và nghiêm giọng hỏi.
Tần Sơ Hạ sững sờ, vội vã nói dối: "Chuyện này anh thật sự không biết sao? Bố tôi đã thông báo cho tôi khi anh vắng mặt ở công ty".
Thật ra, Tống Vân Thùy và Phó Hoằng Khôn đã nói với cô biết điều này.
Tuy nhiên, nếu cô nói đó là do hai người họ nói cho