Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 470: Chương 470: Bí mật của Phó Quân Tiêu




“Cô lấy tính mạng của bản thân mình uy hiếp anh ấy, không phải sao?” Đồng Kỳ Anh vẫn luôn cho rằng là như vậy.

Lý Tư San khẽ lắc đầu, ánh mặt lãnh đạm nhìn về phía Đồng Kỳ Anh: “Hai người ăn ở cùng nhau ba năm, cô lại không hiểu anh ấy.”

“Lời này của cô là gì?” Đồng Kỳ Anh sửng sốt.

Lý Tư San nhếch miệng cười: “Tôi nói với Quân Bác, chỉ cần anh với cô ly hôn, tôi sẽ chuyển cho anh ấy 25% cổ phần của mình trong tập đoàn Lý Thị cho anh ấy. Tôi còn nói với anh ấy, anh trai tôi bây giờ rất vô dụng, cứ cách ba năm ngày lại vô tù, bố tôi không thể nào giao tài sản vào tay anh tôi. Vì vậy, khoảng thời gian đó, anh ấy vì lấy lòng bố tôi. Ở nhà tôi, làm đủ mọi chuyện hiếu thuận. Thậm chí bố tôi còn đưa anh ấy ra ngoài để bàn bạc chuyện làm ăn, sự sắc bén thông minh của anh ấy, bố tôi rất yêu thích.”

“Phó Quân Bác có tài nhưng chưa gặp được thời cơ, điểm này tôi biết.” Đồng Kỳ Anh cho rằng Lý Tư San nói ra một lý do động trời nào đó, hóa ra cũng chỉ là điều này.

“Lúc đó cô tại sao lại sảng khoái đồng ý cùng anh ấy ly hôn vậy? Cô nên đối xử với tôi giống như trước đây, không chỉ giúp anh ấy giành quyền nuôi dưỡng Hạ Tiêu, còn tiếp tục đẩy tôi vào hoàn cảnh khốn đốn, đuổi ra khỏi Úc mới được. Càng huống hồ, tự sát là chuyện của tôi, có liên quan gì tới Đồng Kỳ Anh cô chứ?” Lý Tư San bỗng nhiên lạnh lùng châm biếm.

Đồng Kỳ Anh không cho là vậy: “Rõ ràng cô có chứng trầm cảm, cần đi khám bác sĩ tâm lý, nhưng lại biết cách đùa giỡn tâm lý và tình cảm của người khác, không phải sao? Cô đưa Hạ Tiêu cho tôi chăm sóc, dùng sự khó khăn và bất lực của một người mẹ đơn thân ở trước mặt tôi diễn đạt vô cùng bi ai thống khổ, còn nói với tôi, cô đã sớm chết tâm với Phó Quân Bác, chỉ hy vọng tôi cùng với Phó Quân Bác sinh ra được một đứa bé để cứu Hạ Tiêu, chỉ hy vọng con trai của mình mạnh khỏe trưởng thành, cô khiến cho tôi nảy sinh ra lòng thương xót đối với Hạ Tiêu. Sau đó, cô lại tự sát cho tôi xem, giống như tôi giành mất con trai cô, ép cô đi tự sát vậy. Rõ ràng người làm sai và là kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của người khác là cô, đến cuối cùng cô lại khiến cho tôi gánh cái tội danh này. Lý Tư San, cô thật tài giỏi nha! Tôi không có tâm cơ quỷ quyệt như cô, cũng không làm được những chuyện xấu xa như vậy.”

“Không ngờ cô lại nhìn rõ được! Tôi còn nghĩ cô là người phụ nữ ngốc nghếch chứ.” Lý Tư San cười.

Đồng Kỳ Anh bình tĩnh hỏi lại: “Vậy thì đối mặt với người như cô, còn có lòng muốn tôi ly hôn với Phó Quân Bác, tôi lựa chọn buông tay, cô cảm thấy tôi làm đúng không?”

“Đúng! Cô làm rất đúng, cô nói anh ấy thật xấu xa phải không? Một bên dành trái tim cho cô, một bên lại đối xử tốt bụng với tôi. Quân Bác không chỉ một lần nói rõ với tôi rằng người phụ nữ anh yêu là cô Đồng Kỳ Anh, nhưng mà anh ấy lại có thể tiếp tục cùng người phụ nữ khác lên giường. Đồng Kỳ Anh, cô nói cho tôi nghe xem, bây giờ cô đáng thương hay tôi đáng thương?” Lý Tư San nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài, tự cười nhạo bản thân mình.

“Sự đáng thương của tôi đã qua rồi, nhưng mà cô vẫn còn.” Vào khoảnh khắc này tim của Đồng Kỳ Anh nhẹ như nước chảy.

Lý Tư San chầm chậm mở mắt, nhìn về phía Đồng Kỳ Anh, đột nhiên khóe miệng nhếch lên hỏi: “Vậy cô còn yêu Quân Bác không?”

“Không yêu nữa.” Đồng Kỳ Anh trả lời rành mạch và dứt khoát, chính xác hơn nữa là người đàn ông cô đã từng yêu chết rồi.

Đúng, Thành Hưng đã chết trong lòng cô, sống ở hồi ức của cô.

“Quân Bác, anh nghe thấy chưa? Cô Đồng nói cô ấy đã không yêu anh nữa! Anh còn nhớ thương cô ấy làm gì?” Ánh mắt của Lý Tư San nhìn về phía sau của Đồng Kỳ Anh, rồi bỗng chốc đắc ý nói.

Đồng Kỳ Anh ý thức quay đầu lại mới nhìn thấy Phó Quân Bác không biết đã xuất hiện ở cửa phòng bệnh từ lúc nào.

Hừ!

Người phụ nữ này còn muốn gài bẫy cô.

Đồng Kỳ Anh bình thản đứng dậy, Phó Quân Bác cũng đã tiến vào.

Cô cùng anh ấy lướt qua vai nhau, đột nhiên tay cô bị anh ấy nắm lại.

Một giây sau, cô còn chưa kịp phản ứng, bị anh ấy kéo mạnh vào phòng bệnh.

Trong lối đi an toàn ở bệnh viện, Phó Quân Bác ấn cô lên cạnh tường.

Đồng Kỳ Anh đau đớn xoa vai, không muốn nói chuyện với anh ấy, muốn vòng qua rời đi, kết quả bị anh ấy kéo hai vai ấn mạnh lên tường.

“Anh nói với em một bí mật của anh cả. Thế nào?” Phó Quân Bác cười đầy ẩn ý.

Đồng Kỳ Anh nhắm mắt, thản định nói: “Không muốn nghe.”

“Em có phải cảm thấy bối cảnh gia đình của anh cả vô cùng tốt, ngoại hình ưu tú, tiền lại nhiều, tính lại tốt?” Phó Quân Bác cong môi nói.

“Nhàm chán.” Đồng Kỳ Anh liếc Phó Quân Bác một cái muốn vùng khỏi bàn tay của anh ấy, nhưng bị anh ấy gắt gao ấn chặt cô không thể cử động.

“Tôi nói với anh cả, màng trinh của em đã được vá lại.” Phó Quân Bác vô liêm sỉ nói: “Anh cả nhất định cảm thấy em chính là kiểu phụ nữ hư vinh.”

Nhất thời sắc mặt của Đồng Kỳ Anh vô cùng khó coi nhìn Phó Quân Bác.

“Quay lại vấn đề đi! So với việc đó của em, bí mật đó của anh cả, càng khiến em kinh ngạc hơn.” Phó Quân Bác tiếp tục nói.

Đồng Kỳ Anh thấy Phó Quân Bác, dự định tháo máy trợ thính ra, lại bị bàn tay của Phó Quân Bác ngăn cản lại: “Em đừng như vậy, bí mật của anh cả, em là người ở bên cạnh anh ấy, không thể nào không biết được?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.