“Tôi ư?” Phó Diệc Phàm đang thấy nghi hoặc, khó hiểu thì thấy một cú đấm lao tới.
Anh kéo Tần Sơ Hạ cùng tránh sang bên cạnh một cách nhanh nhạy.
Tần Vũ Bảo vồ phải không khí liền lảo đảo mấy cái.
Tần Sơ Hạ lo lắng Tần Vũ Bảo sẽ vì thế mà ngã liền lập tức lao tới đỡ ông ta.
Chẳng ngờ, Tần Vũ Bảo lại thẳng tay không thương tiếc cho Tần Sơ Hạ một cái tát, “chát” một tiếng.
Đây là điều mà Phó Diệc Phàm không ngờ tới, thậm chí anh còn không kịp ngăn cản Tần Vũ Bảo giáng cái tát đó lên mặt Tần Sơ Hạ.
Anh không ngờ, một người bố lại có thể nhẫn tâm với con gái của mình như vậy.
“Đứa con gái bất hiếu này!”
Tần Vũ Bảo giận dữ quát mắng, lúc Tần Sơ Hạ quay đầu lại, trên gò má trắng nõn của cô đã in hằn năm dấu tay, trông vô cùng chói mắt.
Khóe môi Tần Sơ Hạ run rẩy, đưa tay ôm gò má bỏng rát của mình, ánh mắt chứa đầy vẻ bị thương nhìn Tần Vũ Bảo, chất vấn: “Ông chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người bố, vậy tại sao ông lại bắt tôi phải tận hiếu với ông?”
“Tao chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người bố hả? Mày lớn bằng chừng này chẳng lẽ không phải là do tao nuôi dưỡng sao?” Tân Vũ Bảo giận dữ đến mức trên trán nổi cả gân xanh.
Tần Sơ Hạ không khỏi nức nở, nghẹn ngào nói: “Ngoài việc chu cấp tiền bạc vật chất cho tôi, ông còn cho tôi cái gì nữa? Ông chẳng cho tôi cái gì hết!”
Cô nói xong liền quay người chạy ra ngoài.
Tần Vũ Bảo sững sờ đứng nguyên tại chỗ, hai tay vô thức siết chặt lại thành nắm đấm.
Phó Diệc Phàm không để ý đến Tần Vũ Bảo mà đuổi theo Tần Sơ Hạ.
Anh sải bước đuổi kịp Tân Sơ Hạ, nắm lấy cánh tay cô.
Lúc anh kéo cô đến trước mặt mình mới nhận ra cô gái ở trước mặt đã khóc đến đỏ bừng hai mắt.
Vai Tần Sơ Hạ run rẩy, khóc nức nở.
Lúc đối diện với Phó Diệc Phàm, cô dứt khoát lau sạch nước mắt một cách nhanh chóng, khịt mũi, hỏi: “Anh đuổi theo tôi làm gì?”.
“Chỗ này là đường cái, cô nói tôi đuổi theo cô làm gì?” Phó Diệc Phàm hỏi ngược lại.
Tần Sơ Hạ ngước mắt lên nhìn Phó Diệc Phàm một cái, sau đó chỉ vào ngực anh, hỏi: “Cho tôi mượn chỗ này của anh dùng một lát.”
“Cái gì?” Phó Diệc Phàm nhất thời không phản ứng lại.
Tần Sơ Hạ không nói lời nào mà nhào vào lòng Phó Diệc Phàm, vùi mặt vào ngực anh, bật khóc nức nở như một đứa trẻ yếu đuối.
"Huhuhu..."
Đôi tay nhỏ bé của cô nắm lấy vạt áo anh, khóc đến mức cả người còn hơi run lên.
Phó Diệc Phàm không khỏi cau chặt mày lại.
Khoảnh khắc ấy, cảnh tượng Mộc Miên từng khóc nức nở trong lòng anh hiện lên trong đầu anh như một thước phim đang chiếu.
Cùng lúc đó, trong một chiếc xe ô tô màu trắng, Tống Vân Thùy vừa lái xe, vừa nghiêng đầu nhìn ven đường, vô tình liếc mắt một cái, cô ta liền nhìn thấy Tần Sơ Hạ đang ôm chặt lấy Phó Diệc Phàm.
Bởi vì chỉ khẽ liếc một cái nên cô ta không nhìn rõ Phó Diệc Phàm phản ứng như nào, nhưng lúc đó cô ta chỉ thấy trái tim mình như bị một thứ gì đó đâm vào, vừa đau đớn vừa chua xót khó chịu đến mức cô ta không thở nổi.
Tổng Vân Thùy hít một hơi thật sâu, thu lại ánh mắt, cố gắng để tâm trạng trấn tĩnh lại, chuyên tâm lái xe rời đi.
Ở bên kia, không biết đã trôi qua bao lâu...
Sau khi Tần Sơ Hạ khóc xong, cô ngẩng đầu lên nhìn Phó Diệc Phàm, đột nhiên hỏi: “Lời anh nói còn tính không?”
Phó Diệc Phàm bối rối nghiêng đầu hỏi lại: “Tính cái gì?”
“Là chuyện anh đầu tư cho phòng làm việc của tôi ấy?” Tần Sơ Hạ trả lời một cách nghiêm túc.
Phó Diệc Phàm cười nhạt, nhướng mày đáp: “Đương nhiên là có tính rồi”
Tần Sơ Hạ khịt mũi, sau khi lau đi vết nước nơi khóe mắt, cô vẫy tay với Phó Diệc Phàm, nói: “Từ bây giờ trở đi, hai chúng ta không ai nợ ai, anh nhớ cử trợ lý của anh đến ký hợp đồng với tôi.”
“Bên chỗ bố cô, tôi sẽ đi giải thích” Phó Diệc Phàm tiếp lời.
Tần Sơ Hạ khẽ lắc đầu: “Không sao đâu, anh không cần phải giải thích, dù sao có giải thích ông ta cũng sẽ không tin đâu”.
“Thực ra, cô rất quan tâm bố mình” Phó Diệc Phàm nói: “Nếu không, lúc này cô sẽ không đi đỡ ông ta”
“Bố anh có đối xử tốt với anh không?” Tần Sơ Hạ hỏi vặn lại.
Phó Diệc Phàm khựng lại một lúc mới trả lời: “Trong trí nhớ của tôi, bố tôi yêu thương em gái tôi hơn”
“Ý anh là, bố anh yêu thương em gái anh chứ không yêu thương anh hả?” Tần Sơ Hạ không khỏi nổi tính tò mò.
Phó Diệc Phàm lắc đầu, đáp: “Tôi nghĩ người làm bố làm mẹ nào cũng yêu thương con của mình, chỉ là cách yêu thương không giống nhau”
“Dù sao, bố mẹ tôi cũng không yêu thương tôi” Tần Sơ Hạ không cho là vậy, cất giọng phản bác.
Phó Diệc Phàm lại nói: “Tôi thấy bố cô rất yêu cô đấy chứ, ngày hôm đó sau khi biết cô mất tích, ông ấy suýt chút nữa đã muốn động thủ với tôi”.
“Vậy anh cũng nhìn thấy rồi đấy, lần nào ông ấy gặp tôi, chỉ cần tôi làm chuyện gì đó khiến ông ấy không vui là ông ấy sẽ động thủ đánh người. Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, ông ấy yêu thương tôi mới là lạ ấy” Tần Sơ Hạ tỏ ra rất ấm ức, tủi thân.
“Thực ra bố cô.” Phó Diệc Phàm lập tức ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Anh vốn muốn nói cho Tần Sơ Hạ biết, thực ra, vì bệnh của cô mà Tần Vũ Bảo đã rất dụng tâm suy nghĩ.
Nhưng anh vẫn không nói những lời đó ra.
Tần Sơ Hạ cũng không muốn nghe anh lúc nào cũng nói tốt cho Tần Vũ Bảo: “Tôi thấy hay là anh đừng nói tốt cho bố tôi nữa, dù sao tôi hiểu rõ tính khí ông ấy hơn anh”
“Ít nhất, bố cô cũng nói không sai, về đời sống vật chất, ông ấy chưa bao giờ bạc đãi cô” Phó Diệc Phàm lại đổi cách nói khác.
Tần Sơ Hạ hiểu dụng ý của anh, chỉ cười gượng: "Anh không hiểu cảm nhận của tôi đâu?