Bàn tay bé nhỏ của Lạc Minh Ánh không tự chủ được mà chạm vào khuôn mặt của Phó Quân Tiêu.
Cô ta cố ý muốn cảm nhận nhiệt độ thuộc về anh.
“Anh trai, tôi là Minh Ánh...” Ánh mắt Lạc Minh Ánh ám muội, giọng nói nhẹ như nước khẽ thì thầm.
Thật ra, từ lâu cô ta đã thầm gọi tên thân mật của anh không biết bao nhiêu lần.
Giọng nói trong trẻo vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng, đó là sự lo lắng thấp thỏm chỉ khi cô ta dốc lòng yêu một người đàn ông mới có.
Thế nhưng, đáp lại cô ta là giọng nói mê man nhẹ nhàng mà đau lòng.
“Kỳ Anh...” Phó Quân Tiêu đột ngột trở mình, cả người ép lên thân cô ta.
Lạc Minh Ánh bị động tác xoay người đột ngột của anh làm cho hoảng sợ đến mức không dám động, nhưng anh lẽ ra đã ngủ say, bỗng nhiên lại mở đôi mắt đen sâu thẳm.
Nhịp tim phút chốc lỡ vài nhịp, nhìn vào đôi mắt như viên kim cương đen này khiến Lạc Minh Ánh không dám thở mạnh.
Đôi mắt mờ mịt không có tiêu cự đã nói với Lạc Minh Ánh rằng Phó Quân Tiêu không biết rằng anh đang ôm một người phụ nữ khác.
“Kỳ Anh...” Đầu óc hỗn độn vì bị ảnh hưởng của thuốc trị liệu khiến anh không thể suy nghĩ, Lạc Minh Ánh dịu dàng ngọt ngào trong mắt Phó Quân Tiêu lại trở thành Đồng Kỳ Anh mà anh yêu thương.
“Kỳ Anh...”
Anh không ngừng gọi tên “Kỳ Anh”, hai tay ôm chặt lấy thân thể mềm mại trong lòng mình. Lạc Minh Ánh sửng sốt.
Anh coi cô ta là Đồng Kỳ Anh!
“Kỳ Anh, em có thể yêu anh không?” Phó Quân Tiêu nghẹn ngào, nỉ non hỏi.
Mùi hương thuộc về cơ thể phụ nữ xộc vào mũi, giống như mùi thơm của hoa anh túc, khiến anh từ từ phát nghiện...
Đôi mắt đen của Phó Quân Tiêu đã mơ mơ màng màng, nhưng trong lòng lại nghĩ, có phải Kỳ Anh đã thay đổi ý định phải không? Có phải đã từ bỏ Quân Bác? Sẽ không đòi ly hôn với anh nữa? Nguyện ý quay trở về với anh có phải không?
“Anh cả, em yêu anh.” Lạc Minh Ánh thì thầm thú nhận, cô ta biết rằng anh chắc chắn sẽ không nghe thấy.
Nhưng hình như anh đã nghe thấy điều gì đó.
Như vậy, cuối cùng cô cũng quay về bên anh một lần nữa, có phải không?
Từ đáy lòng Phó Quân Tiêu không ngừng mong mỏi một đáp án cho câu hỏi này.
Nhưng mặc anh liên tục tự vấn bản thân mình, thì cũng chỉ nhận được một sự thật rằng “cô không yêu anh”, trái tim anh dần dần vỡ vụn.
Kỳ Anh không yêu anh...
Từ đầu đến cuối Kỳ Anh cũng sẽ không bao giờ yêu anh...
Khi trái tim anh đau đến mức không thở nổi, sắp đến bờ vực của sự sụp đổ, một đôi tay ngó sen mảnh mai nhẹ nhàng vòng qua cổ anh, cho anh một cái ôm ấm áp.
Là Kỳ Anh sao?
Kỳ Anh quay về với anh có phải không?
Cảm giác an toàn mà anh chưa từng có trước đây, cảm giác khiến người ta an tâm như thể được ôm bởi một vòng tay mạnh mẽ.
Phó Quân Tiêu lắc đầu, cố gắng nheo mắt, muốn nhìn rõ người phụ nữ dưới thân anh rốt cuộc là ai.
Anh thậm chí còn hoài nghi liệu mình có đang nằm mơ hay không.
Khuôn mặt của Kỳ Anh dần dần trở nên mờ ảo trong tầm mắt anh, sau đó một bóng hình từ từ xuất hiện, dần trở nên rõ ràng.
Không phải Kỳ Anh...
Đó là Lạc Minh Ánh!
Phó Quân Tiêu chợt tỉnh táo, đột nhiên giật bắn mình, lật người ngồi dậy khỏi cơ thể Lạc Minh Ánh.
Lạc Minh Ánh cảm thấy xấu hổ, liền nhanh chóng ngồi dậy, đặt hai chân xuống giường, đi giày vào rồi đứng ở bên canh giường, đầu tóc bù xù, ngượng ngùng không thôi giải thích: “Cái kia… anh trai… vừa nãy… vừa nãy là anh kéo tôi...”
Thật ra, cô ta rõ ràng là người trèo lên giường bệnh của anh trước rồi rúc vào lòng anh, nhưng lúc này, cô ta không thể để anh biết chuyện này được.
“Cút!” Phó Quân Tiêu ngồi ở bên giường, ánh mắt hơi trầm xuống, không đợi Lạc Minh Ánh nói xong đã bất ngờ quát lên.
Lạc Minh Ánh ngước mắt lên nhìn Phó Quân Tiêu, tuy cảm thấy đau lòng, nhưng dứt khoát nói vặn lại: “Tôi không thể đi khỏi, là bác sĩ cũng yêu cầu tôi ở lại chăm sóc cho anh. Ít nhất, tôi phải đợi đến khi anh hồi phục hoàn toàn, mới có thể rời đi. Đây là điều tôi đã hứa với bác sĩ, nói được làm được.”
"..." Phó Quân Tiêu hờ hững liếc nhìn Lạc Minh Ánh, dứt khoát rút kim tiêm trên mu bàn tay ra, ngay lập tức một vết máu từ lỗ kim phun ra.
Lạc Minh Ánh hốt hoảng hét lên: “Anh trai, anh làm sao vậy? Anh còn chưa truyền dịch xong, không thể tự hủy hoại bản thân như thế này!”
“Gọi cho Nhiên Hoàng Minh, kêu cậu ta đến đón tôi về nhà riêng.” Phó Quân Tiêu bình tĩnh lấy tăm bông từ ngăn tủ cạnh giường ra, ấn vào mu bàn tay để cầm máu.
“Vâng.” Lạc Minh Ánh không dây dưa với Phó Quân Tiêu về chủ đề này nữa, mà rất biết điều gật đầu, tuân theo mệnh lệnh.
Lần nào cô ta cũng rất có chừng mực, không để Phó Quân Tiêu chán ghét mình.
Đây là cách duy nhất đê cô ta che giấu tâm tư của mình và có thể ở bên anh lâu hơn.
Sau khi Lạc Minh Ánh gọi điện thoại bảo Nhiên Hoàng Minh đến phòng bệnh VIP, anh nói chuyện vui vẻ hòa nhã với Lạc Minh Ánh, bảo cô ta về nghỉ ngơi trước.
Ngay khi Lạc Minh Ánh vừa đi, Nhiên Hoàng Minh bèn thẳng thừng quở trách Phó Quân Tiêu: “Quân Tiêu, Đồng Kỳ Anh kia rốt cuộc đã cho cậu uống cái quỷ gì vậy? Tra tấn cậu thành như thế này? Tớ thấy bây giờ cô ấy căn bản đã không xứng với cậu nữa, sao cậu vẫn ngoan cố bám vào cô ấy vậy?”
“Kỳ Anh đang ở đâu?” Phó Quân Tiêu hỏi, hoàn toàn phớt lờ lời nói của Nhiên Hoàng Minh.