“Em không cho anh thời gian sao?” Đồng Kỳ Anh cười lạnh lùng, cô ngoảnh đầu nhìn Phó Quân Bác bằng ánh mắt ai oán rồi giận dữ hét lên: “Em bằng lòng chấp nhận Hạ Tiêu và em sẵn sàng cùng anh lên tòa đấu tranh giành quyền nuôi Hạ Tiêu. Em cũng sẵn sàng nói lời thề son sắt em yêu anh trước mặt mọi người, thậm chí em còn sẵn sàng cởi hết đồ nằm sẵn ở trên giường đợi sinh con với anh để cứu Hạ Tiêu. Còn anh ngày đêm chăm sóc Lý Tư San ở trong bệnh viện, em ngày đêm ở nhà chăm sóc Hạ Tiêu. Em làm như vậy là vì cái gì? Nhưng, còn anh thì sao? Cuối cùng anh vẫn chọn Lý Tư San, không phải sao?”
“Kỳ Anh, anh nghĩ rằng em mạnh mẽ hơn Lý Tư San và hiểu anh hơn cô ta. Vì vậy anh...”
“Em không hề mạnh mẽ như trong tưởng tượng của anh, em cũng không hề hiểu anh như anh nghĩ đâu. Anh và Lý Tư San kết hôn rồi phải không? Chúc mừng anh, bây giờ cuối cùng thì một nhà ba người cũng được đoàn tụ rồi.” Bất ngờ Đồng Kỳ Anh cắt ngang lời của Phó Quân Bác.
Đúng vậy, sau khi anh ấy ly hôn với cô thì cô vẫn còn ôm một tia ảo tưởng về anh ấy.
Và tia ảo tưởng cuối cùng này đã hoàn toàn tan tành bởi một lá thư email của Lý Tư San gửi tới cho cô.
Bỗng nhiên đôi mắt của Phó Quân Bác đỏ lên: “Kỳ Anh, Lý Tư San và anh đã kết hôn giả, chỉ để trấn an cô ta mà thôi. Bệnh trầm cảm của cô ta đã rất nghiêm trọng rồi.”
“...” Bỗng Đồng Kỳ Anh im lặng, cô chỉ cúi đầu và trên mặt không có chút cảm xúc nào.
“Kỳ Anh, sống chết không chia lìa, nguyện nắm tay nhau đến bạc đầu. Ba năm trước anh đã có lỗi với em nhưng trong vòng ba năm này, trong lòng anh chỉ có em. Hiện tại và tương lai anh cũng chỉ có em mà thôi.” Phó Quân Bác chân thành nói với ánh mắt buồn bã.
Đồng Kỳ Anh hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của Phó Quân Bác rồi cười một cách lạnh lùng: “Sống chết không chia lìa, nguyện nắm tay nhau đến bạc đầu. Đây là những lời mà Thành Hưng đã nói với em, nhưng anh đã không còn là Thành Hưng của em nữa rồi.”
“Kỳ Anh, em đừng như vậy, có được không? Anh...”
“Em yêu, vào phòng bôi thuốc cho anh được không? Mắt của anh đau quá.” Hạ Tỉnh Lung thấy Phó Quân Bác cứ mãi không chịu buông tha cho Đồng Kỳ Anh thì anh ta liền kéo Đồng Kỳ Anh vào phòng ngủ.Khi Phó Quân Bác đuổi theo thì chỉ thấy cánh cửa đóng rầm lại.
“Kỳ Anh.”
“Anh đi đi.” Đồng Kỳ Anh đuổi anh ấy.
“Kỳ Anh, anh biết là em tìm đại một người đàn ông để chọc giận anh thôi. Em hãy tin anh có được không? Em đừng đối xử với anh như vậy mà.” Phó Quân Bác đập đập vào cánh cửa.
Nhưng đằng sau cánh cửa vẫn im lặng không có tiếng trả lời.
Phó Quân Bác thẫn thờ như kẻ mất hồn và rút tay về với một tâm trạng vô cùng phức tạp.
Anh ấy đã biến Kỳ Anh từ vợ mình thành vợ cũ. Trước đây cô ở trong vòng tay của anh, còn từ nay trở đi cô sẽ ở trong vòng tay của người đàn ông khác.
Làm sao anh ấy có thể chịu đựng được loại chuyện này chứ?
Trong phòng ngủ, Đồng Kỳ Anh đang vắt chiếc khăn lạnh để chườm lên mắt cho Hạ Tỉnh Lung.
Hạ Tỉnh Lung ngồi ở mép giường, vừa cầm lấy khăn mặt mà Đồng Kỳ Anh đưa cho anh ta để chườm lên mắt, vừa chịu không nổi mà thì thào khuyên nhủ: “Kỳ Anh à, tôi có thể thấy cô vẫn còn tình cảm với người chồng cũ của cô. Nhưng, tôi nghĩ đối với chuyện này cô phải vạch ra ranh giới rõ ràng với chồng cũ của cô đi. Cho dù cô vẫn còn yêu anh ta thì cô cũng không thể ở bên anh ta được. Sự thật rành rành trước mắt cô đó thôi. Thứ nhất, anh ta và bồ nhí đã có con với nhau, còn cô và anh ta lại không có. Thứ hai, bây giờ cô đã tái hôn rồi, cho dù cô không yêu người chồng sau của cô đi chăng nữa thì cô cũng không thể cứ mãi vấn vương không dứt với người chồng trước được. Như vậy là có lỗi với người chồng sau của cô đó, cô nói xem có phải hay không?”
“Anh đang bảo tôi phải chấp nhận số mệnh sao?” Đồng Kỳ Anh buồn bã hỏi.
Hạ Tỉnh Lung gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Đây không phải là chấp nhận số phận, mà là chấp nhận sự thật. Cô đã trả giá rất nhiều cho tình yêu rồi nhưng chồng cũ của cô lại không biết trân trọng cô.”
“Nhưng những gì anh ấy đang làm bây giờ không phải là đang cố gắng níu kéo tôi đó sao?”
“Vậy cô sẽ quay về với anh ta chứ?”
“Tôi không biết...”
Có lẽ đúng như Phó Quân Bác nói, ba năm trước anh ấy có lỗi với cô nhưng trong ba năm sau khi cưới cô ở Úc, anh ấy không làm gì có lỗi với cô cả.
Tuy nhiên, giữa họ lại có một Lý Tư San bất ngờ chen vào và phá hủy cuộc hôn nhân của họ.
“Có một loại tình yêu, gọi là buông tay. Kỳ Anh à, hãy buông tay đi. Làm như vậy, cũng coi như giải thoát cho cô.” Hạ Tỉnh Lung tặc lưỡi nói.
Lúc này Đồng Kỳ Anh trở nên trầm mặc.
Cô và Thành Hưng đã quen nhau từ khi họ còn nhỏ và khi lớn lên họ gặp lại nhau rồi trở thành vợ chồng.
Đây không chỉ là tình yêu mà còn là số phận đã định.
Rõ ràng cô đã khuyên bản thân phải quên đi, nhưng khi cô gặp lại Thành Hưng thì cô vẫn không thể dễ dàng buông bỏ được.
“Tôi có cách để chồng cũ của cô không dây dưa với cô nữa.” Đột nhiên Hạ Tỉnh Lung đứng dậy búng ngón tay rồi cười toe toét.
Đồng Kỳ Anh kinh ngạc nhìn Hạ Tỉnh Lung, cô thấy anh ta lấy từ trong va li ra một cái máy tính bảng rồi bấm vào một đoạn video.
Trên màn hình là hai bóng dáng màu trắng đang dây dưa với nhau.
“Ư, a, a. Chồng ơi, em muốn nhiều hơn nữa.”
Hạ Tỉnh Lung vặn to âm thanh của máy tính bảng lên mức cao nhất.
Đồng Kỳ Anh liền sa sầm nét mặt.
“Cô đừng nhìn tôi như vậy chứ. Có người đàn ông nào mà không có sở hữu video vụng trộm của riêng mình chứ? Cô về nhà lục lại máy tính, máy tính bảng và điện thoại di động của người chồng sau của cô xem. Chắc chắn là có video bí mật.” Hạ Tỉnh Lung nhếch miệng cười.