Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 5: Chương 5: Chạm mặt với anh 




Vẻ mặt Tô Hoài Lan hiện lên một chút giảo hoạt. Nặc Kỳ Anh đi công tác về, vừa lúc tối nay dẫn cô ấy đi dự liên hoan, coi như là trả lại ân tình Nặc Kỳ Anh đi công tác thay mình.

Tô Hoài Lan đẩy cửa phòng của Nặc Kỳ Anh, nhưng không mở được, cô ta bèn cầm chìa khóa ra mở cửa. Chăn của Nặc Kỳ Anh nhúc nhích, còn thường xuyên vang lên tiếng khóc thút thít, rõ ràng là đang trốn trong chăn khóc.

Tô Hoài Lan vội xốc chăn của Nặc Kỳ Anh lên, quan tâm hỏi: “Sao vậy Kỳ Anh? Đã xảy ra chuyện gì à?” Nặc Kỳ Anh lắc đầu, nước mắt vân rơi lã chã, không thể dừng lại được.

Tô Hoài Lan khẳng định Nặc Kỳ Anh đã gặp phải chuyện gì, tiếp tục gặng hỏi: “Rốt cuộc cậu bị sao vậy? Chẳng lẽ là Hà Tuân Định bắt nạt cậu?” Nghĩ tới Hà Tuân Định, Nặc Kỳ Anh càng khó chịu.

Bây giờ cô thậm chí không thấy bóng dáng Hà Tuân Định ở đâu, cũng không gọi điện thoại được. Rõ ràng Hà Tuân Định là bạn trai cô, khi cô đang khổ sở thì nên ở bên cạnh cô! Trong lòng Nặc Kỳ Anh hơi thất vọng về Hà Tuân Định. “Thôi, cậu không nói thì tớ cũng không hỏi nữa.

Hôm nay công ty tổ chức liên quan, cậu cũng đi cùng tớ đi, coi như giải sâu.” Tô Hoài Lan hơi sốt ruột. Sắp tới giờ liên hoan rồi, cô ta không muốn lãng phí thời gian an ủi Nặc Kỳ Anh.

Bình thường Nặc Kỳ Anh sẽ không tham dự những buổi liên hoan như vậy. Nhưng sau khi đã trải qua việc thất trinh cùng với xảy ra tai nạn giao thông, Nặc Kỳ Anh cảm thấy mình cũng nên thư giãn một chút, cho nên cô lau nước mắt nói: “Ừ, tớ cũng đi.” Mặc dù kinh ngạc, nhưng Tô Hoài Lan không nói gì.

Khi cô ta chuẩn bị rời đi thì lỡ đụng trúng áo khoác của Nặc Kỳ Anh, có thứ gì đó rơi ra khỏi túi áo, va chạm với nền nhà phát ra tiếng vang thanh thúy.

Tô Hoài Lan rất tỉnh mắt, lập tức nhìn thấy đó là một chiếc giày chuyên có giá đắt đỏ. “Woal Vòng cổ này đẹp quá Cậu mua nó hồi nào vậy?” Tô Hoài Lan vội nhặt thứ đó lên hỏi. Nặc Kỳ Anh cúi đầu nhìn xuống, cũng thấy được vòng cổ đó, không khỏi ngẩn người.

Nó thực sự rất đẹp, tỏa sáng lấp lánh, thế hiện giá trị xa xỉ của nó. Nhưng đó không phải là của cô, Nặc Kỳ Anh phỏng đoán chắc sáng nay cô lấy quần áo thì lỡ lấy nhầm đồ của Phó Quân Tiêu. Nghĩ tới thứ đó là của Phó Quân Tiêu, cô không muốn giữ lại, cũng không muốn đi tìm Phó Quân Tiêu để trả lại nó. Cho nên Nặc Kỳ Anh thuận miệng bịa chuyện: “Tớ nhặt được trên đường.

Nếu cậu thích thì tặng cậu vậy.” Thứ này vừa thấy đã biết là rất đắt tiền, vậy mà lại cho mình, Tô Hoài Lan cười hì hì nói: “Cảm ơn cậu nhé Kỳ Anh, cậu tốt quát” Nặc Kỳ Anh cười khẽ: “Cậu thích là được rồi.” Tô Hoài Lan vui vẻ kêu Nặc Kỳ Anh đi thay quần áo, còn cô ta thì đi chọn một bộ quần áo khêu gợi, trang điểm xinh đẹp. Nặc Kỳ Anh thì không thích làm như vậy, nhưng không có nghĩa là cô không biết trang điểm. Nếu đã muốn thư giãn thì phải khác với mình của ngày thường.

Sau khi Nặc Kỳ Anh ra khỏi phòng, Tô Hoài Lan đều ngây người. Cô ta không ngờ Nặc Kỳ Anh trang điếm xong lại xinh đẹp đến thế, đẹp đến mức khiến cô ta đố ky. Trong lòng Tô Hoài Lan rất giận dữ, nhưng mặt ngoài vẫn cười vui vẻ kéo tay Nặc Kỳ Anh rời đi.

Trời đã tối, sắp tới giờ liên hoan rồi. Tới quán bar, sắc mặt Nặc Kỳ Anh trắng bệch. Cô không ngờ nơi mà Tô Hoài Lan liên hoan lại chính là quán bar hôm qua cô bị người đàn ông xa lạ kia mang đi. Hôm nay cô tới đây, chắc sẽ không gặp phải người đàn ông đó đâu nhỉ? Nặc Kỳ Anh hơi bất an, sợ gặp lại người đàn ông đó. Tô Hoài Lan đang đắm chìm trong vui sướng nên đương nhiên không biết Nặc Kỳ Anh đang lo lắng chuyện gì. Sau khi dẫn Nặc Kỳ Anh đi gặp mặt người trong công ty, cô ta lập tức bỏ đi chơi, ném Nặc Kỳ Anh ở sau đầu. Nặc Kỳ Anh đang uống nước trái cây, đột nhiên có mấy người bước vào đại sảnh.

Thấy họ, Nặc Kỳ Anh suýt nữa bị sặc nước. Người đàn ông vóc dáng cao lớn kia sao trông giống người tối hôm qua vậy? Nặc Kỳ Anh không dám chắc mình có nhầm người hay không, nhưng thực sự là quá giống, đồng thời trong lòng cô càng khẳng định Phó Quân Tiêu là trai bao, không thì có ai là người đàng hoàng mà ngày nào cũng tới nơi này? Nhận thấy có người đang nhìn mình, Phó Quân Tiêu quay sang nhìn về phía Nặc Kỳ Anh, con ngươi của anh co rụt lại, người phụ nữ đó... Nặc Kỳ Anh không ngờ Phó Quân Tiêu lại phát hiện mình đang nhìn lén, đành phải giả vờ trò chuyện vui vẻ với đồng nghiệp Phương Thần Hạo. Phương Thần Hạo vốn đã có chút tình cảm đặc thù với Nặc Kỳ Anh, bây giờ Nặc Kỳ Anh chủ động trò chuyện với anh ta, anh ta vô cùng vui sướng, hưng phấn đáp lại cô. Trong mắt người ngoài, cảnh tượng này chính là một cặp tình nhân rất thân thiết với nhau.

Phó Quân Tiêu càng cau mày chặt hơn. Người bên cạnh hỏi Phó Quân Tiêu đang nhìn gì, Phó Quân Tiêu lắc đầu, lạnh lùng nói: “Không có gì” Sau đó anh không tiếp tục nhìn Nặc Kỳ Anh mà cùng đồng bạn vào phòng riêng. Nặc Kỳ Anh thở phào nhẹ nhõm, định mượn cớ đi vệ sinh để rời đi, nhưng vừa rồi cô uống quá nhiều nước trái cây nên bây giờ thực sự muốn đi vệ sinh.

Nặc Kỳ Anh lặng lẽ đi về phía nhà vệ sinh, không hay biết rằng Phó Quân Tiêu ở trong phòng riêng lại đi ra ngoài, bình tĩnh nhìn theo hướng Nặc Kỳ Anh rời đi. Phó Quân Tiêu vẫn cảm thấy Nặc Kỳ Anh quen thuộc, tối qua ánh đèn quá mịt mờ, anh cũng không dám xác định. Cho nên sau khi Nặc Kỳ Anh vào nhà vệ sinh, Phó Quân Tiêu châm điếu thuốc, lắng lặng đứng chờ ngoài cửa.

Sau khi đi vệ sinh xong, Nặc Kỳ Anh ra ngoài thì thấy Phó Quân Tiêu, nhất thời hoảng sợ nhìn anh. Thấy gương mặt kinh hãi của Nặc Kỳ Anh, trong lòng Phó Quân Tiêu càng khẳng định suy đoán của mình, chậm rãi tới gần Nặc Kỳ Anh: “Có phải chúng ta từng gặp nhau không?”

“Không... Không có.” Nặc Kỳ Anh vội cúi đầu, muốn rời đi ngay. Nhưng Phó Quân Tiêu sẽ không cho cô rời đi, đè Nặc Kỳ Anh vào góc tường nhà vệ sinh, tiếp tục ép hỏi cô: “Thật sự không có sao?” Nặc Kỳ Anh không dám nói thêm câu nào. Phó Quân Tiêu bóp căm Nặc Kỳ Anh quan sát tỉ mỉ, đúng là mỹ nhân, chỉ tiếc lại là người phụ nữ cả thèm chóng chán. “Sao tôi lại có cảm giác như tôi với cô từng làm tình với nhau nhỉ?” Phó Quân Tiêu nói trắng ra. Sắc mặt Nặc Kỳ Anh lập tức trắng bệch, trông vô cùng khó coi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.