“Ừm” Phó Diệc Phàm rũ mi đáp.
Mộc Kiều Hoan nhìn Phó Diệc Phàm, lời nói ẩn ý: "Cậu vậy mà nghe hiểu được tiếng Việm Phù”
Phó Diệc Phàm không chút che giấu trả lời: “Từng ở Viêm Phù một thời gian.”
Mộc Kiều Hoan không truy hỏi nữa, lạnh nhạt nói: “Thời gian không còn sớm, tôi cũng nên đi rồi”
Bà ta vừa nói vừa xoay người nhìn Tần Sơ Hạ, nói tiếp: “Vòng cổ của cô trông rất đẹp”. Nghe được khen ngợi của Mộc Kiều Hoan, ngay cả mi mắt Tần Sơ Hạ cũng tràn ngập hạnh phúc, nở nụ cười: “Cảm ơn mẹ”
“Tôi cũng không khen cô, cô cảm ơn cái gì? Ngoài ra lần này tôi trở về lâu đài Karl là để làm thủ tục sang tên. Tôi và bố cô đã thống nhất, cùng để cô đứng tên lâu đài này. Dù sao thì tôi giữ lại lâu đài này cũng không có ý nghĩa”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Mộc Kiều Hoàn vang lên.
Nhất thời nụ cười trên mặt Tần Sơ Hạ tắt ngúm, cất giọng kinh ngạc: “Mẹ, con không cần lâu đài này, con muốn...
“Xin gọi tôi là Mộc nữ sĩ, năm đó nếu tôi đã từ bỏ quyền nuôi dưỡng cũng đã sớm nghĩ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với cô, chỗ duy nhất có liên quan đến cô cũng chỉ là lâu đài Karl này, tôi không cần vậy thì cũng không muốn nhận người con gái này nữa”
Mộc Kiều Hoan lạnh lùng vô tình nói, mang theo tùy tùng không chút lưu luyến rời đi.
Quản gia lập tức cung kính tiến lên tiễn Mộc Kiều Hoan ra cửa.
Tân Sơ Hạ không nhịn được đuổi theo.
Có vẻ như nghe được tiếng bước chân phía sau, Mộc Kiều Hoan dừng lại, hơi nhíu mày, không quay đầu nói: "Cô Tấn, xin tự trọng, đừng đi theo tôi”.
“Mẹ, con... Rất nhớ người, người đừng đi.
Cầu phía sau “rất nhớ người, người đừng đi” nghẹn ở trong cổ họng Tấn Sơ Hạ không cách nào nói ra khỏi miệng.
Cô trơ mắt nhìn Mộc Kiều Hoan bước ra khỏi cánh cửa kia.
Dần đến khi bóng Mộc Kiều Hoan biến mất trong ánh sáng, biến mất khỏi tầm mắt Tân Sơ Hạ.
Tân Sơ Hạ ôm lấy cánh tay, chỉ cảm thấy tim đau đến lạnh cả người.
Nước tràn trong hốc mắt, cô từ từ ngồi xổm người xuống, răng dùng sức cắn cổ tay, cưỡng chế mình không được khóc thành tiếng.
Lúc cổ tay cô sắp bị cắn ra máu, bỗng một bàn tay đưa đến kéo cô từ dưới đất lên.