Còn cả anh trai Nặc Lâm Dương, tuy anh là kẻ không ăn học đàng hoàng, nhưng từ nhỏ đến lớn anh vẫn rất yêu thương cô, có đồ ăn ngon hay thứ gì vui toàn đưa cho cô trước, chưa từng bắt nạt cô.
Quả là máu đậm hơn nước, tình thân mười tám năm này không phải nói cắt đứt là có thể cắt ngay được! Tại sao anh ấy không thể hiểu cho tình cảm này? Những tình thân ấy sao Phó Quân Bác có thể hiểu được? Anh là do bà Lãnh và ông cụ Phó một tay nuôi lớn, thế nhưng anh chẳng có chút tình thân nào với bà Lãnh và ông cụ Phó.
Thậm chí Phó Quân Bác còn cảm thấy sở dĩ họ nuôi nấng anh, cũng chỉ vỏn vẹn là vì anh là cốt nhục của bố mình, là một dòng huyết mạch của nhà họ Phó, chỉ thế thôi.
"Kỳ Anh, em đang nói chuyện với anh bằng giọng điệu gì thế? Buộc tội anh hay phàn nàn về anh?"
Phó Quân Bác có chút bực bội hỏi.
Nhất thời Đồng Kỳ Anh không biết nên nói gì, đối mặt với Sự cường thế của Phó Quân Bác, khí thế của cô lập tức yếu đi: *Xin lỗi, em nói hơi quá đáng."
"Kỳ Anh, nếu em muốn đi tìm Nặc Lâm Dương và Đường Vân Kiều, vậy em cứ đi đi! Chỉ là anh thực sự không có thời gian để đi với em.
Bây giờ anh đang phải làm thêm giờ để đuổi kịp tiến độ bản vẽ thiết kế, rất bận rộn."
Phó Quân Bác tiếp tục nói.
Thật ra dù anh không bận cũng chẳng muốn đi cùng cô.
Bởi vì, anh không tán thành chuyện này từ đáy lòng.
Anh cảm thấy cô hoàn toàn không cần phải quan tâm đến chuyện nhà Nặc.
Nếu cô nhất quyết muốn đi, vậy chỉ đành nói cô thích lo chuyện bao đồng.
Thái độ của Phó Quân Bác đã rất rõ ràng.
Đồng Kỳ Anh rũ mắt, ánh mắt chợt ươn ướt: "Ừm, vậy anh làm việc đi! Em cúp máy!"
"Anh hy vọng em không đi, ngủ sớm chút nhé!"
Phó Quân Bác vẫn ân cần nhắc nhở một câu.
Đồng Kỳ Anh cúp điện thoại xong thì thu dọn hành lý, quyết định trở về Tây Trấn ở thành phố Vân Hải cùng Đường Vân Kiều.
Đường Vân Kiều nhất định là đã bị ép vào đường cùng rồi, bất đắc dĩ mới tìm đến cô nhờ hỗ trợ.
Nếu không Đường Vân Kiều cũng sẽ không khóc đến đau đớn, nát lòng như vậy.
"Kẽo— kẹt——"
Trong sân đột ngột vang lên âm thanh đóng mở cửa.
Phó Quân Tiêu thấy đèn trong phòng Đồng Kỳ Anh đã tất, lại có bóng người chạy ra từ phòng chính, anh lập tức buông quyến sách trong tay xuống, đuối theo.
"Kỳ Anh——"
Phó Quân Tiêu kêu lên.
Đồng Kỳ Anh cũng không dừng bước vì nghe thấy tiếng gọi ấy. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});2065278_1_25,60 (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});2065278_2_25,60