“Anh, anh thả tôi xuống!” Nặc Kỳ Anh đột nhiên tỉnh táo lại, đánh bịch bịch vào ngực Phó Quân Tiêu.
Trong mắt Phó Quân Tiêu, hành động của cô dường như là đang làm nũng với anh.
“Không buông!” Phó Quân Tiêu hiếm khi dùng giọng điệu trêu ghẹo này để nói với người phụ nữ mình yêu.
Nặc Kỳ Anh dùng sức đấy mạnh Phó Quân Tiêu, anh ngờ, Phó Quân Tiêu xoay người lại, sau khi đặt cô xuống còn trực tiếp áp cô lên tưởng không cho cô nhúc nhích. “Bảo bối, rốt cuộc cái nào, mới là em thật sự?” Phó Quân Tiêu chống một tay vào bức tường sau đầu Nặc Kỳ Anh, tay còn lại nắm lấy tay phải của Nặc Kỳ Anh ấn chặt lên tim anh.
Xuyên qua bộ vest sang trọng của người đàn ông, Nặc Kỳ Anh có thể cảm nhận được nhịp tìm đang đập mạnh của anh. “Sao lần nào anh cũng nói với tôi mãy lời kỳ quặc thế hả?” Nặc Kỳ Anh hỏi ngược lại.
Phó Quân Tiêu mỉm cười đắc ý, không nói một lời, cúi đầu chặn lên đôi môi hồng hào của Nặc Kỳ Anh. Thời gian ở lại không còn nhiều nên anh phải trân trọng từng phút từng giây khi ở bên cô.
Sau khi Nặc Kỳ Anh dùng sức đẩy anh ra, nào ngờ người đàn ông này càng trở nên nghiêm túc hơn, không hê cho cô cơ hội nói chuyện, lại đặt môi mình lên môi cô một lân nữa. “Bảo bối, đừng nói gì nữa, để anh hôn em một lát, có được không?”
Phó Quân Tiêu hơi rời khỏi môi của Nặc Kỳ Anh, dùng âm thanh mơ hồ ám muội nhưng lại có chút dịu dàng mà dụ hoặc cô.
Nặc Kỳ Anh sững sờ, cô hoàn toàn không biết tại sao mỗi lân anh nhìn thấy cô là lại cưỡng hôn cô mãnh liệt như thế, giống như hai người là người tình của nhau vậy.
Nhưng trên thực tế, cô thậm chí còn không biết đến tên của anh. Anh đối với cô mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một người lạ từng quen mà thôi! Cổ áo sơ mi không vấy bẩn dưới bộ âu phục của người đàn ông nhẹ nhàng cọ vào mặt cô, thoang thoảng một mùi hương thơm ngát.
Bầu không khí như vậy quá nguy hiểm, khắp nơi đều có mùi hormone kích thích. “Tôi... ưm...” Lời nói của Nặc Kỳ Anh còn chưa kịp đến môi thì đã bị người đàn ông bá đạo kia chặn lại.
Anh hơi cúi đầu, đưa tay ôm lấy đầu cô, hôn lên đôi môi hồng hào ấy. Cái hôn này, triên miên mà ấm áp, dịu dàng đến mức không nỡ rời.
Trong lòng Phó Quân Tiêu, kể từ khi cô được quản gia Lưu đón về, điều đó có nghĩa là cô đã chấp nhận anh.
Cô là vị hôn thê của anh, là người phụ nữ anh yêu. Cho nên, anh hôn cô, là điều tất nhiên. Không khí dường như đông cứng lại, đầu óc Nặc Kỳ Anh trống rông, cô cảm thấy cơ thể mình như có dòng điện xoẹt qua, cô đặt tay lên ngực Phó Quân Tiêu, cố gắng đẩy anh ra, nhưng làm thế nào cũng không đẩy được Bàn tay của Phó Quân Tiêu di chuyến khắp người cô, khiến cơ thể Nặc Kỳ Anh đột nhiên run lên, đầu óc cô trở nên trống rỗng. Cô... là đang bị sao vậy? Phó Quân Tiêu lại hôn lên môi Nặc Kỳ Anh, như đang cố khiến hai người cùng nhau chìm đắm.
Tuy nhiên, Nặc Kỳ Anh bất ngờ bừng tỉnh lại, bất thình lình đẩy anh ra, vừa lắc đầu, vừa dùng giọng nói yếu ớt cự tuyệt anh: “Không, đừng... đừng chạm vào tôi!” Phó Quân Tiêu sửng sốt nhìn Nặc Kỳ Anh đang hoảng loạn lúng túng, im lặng hồi lâu. Nặc Kỳ Anh sợ hãi nhìn anh chăm chẳm, khiến anh nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cô.
Đột nhiên, bàn tay của Phó Quân Tiêu lại thò vào trong quần áo của Nặc Kỳ Anh.
Nặc Kỳ Anh vừa muốn kháng cự, nhưng chợt nhận ra anh chỉ cấn thận thắt lại dây áo ngực giúp cô. Sau đó, anh lại hôn lên trán cô, nhẹ nhàng chóng vánh giống như chuôn chuôn chấm nước.
Phó Quân Tiêu trìu mến vuốt ve má Nặc Kỳ Anh, hơi thở nặng nhọc vừa rồi đã dân lắng xuống: “Bảo bối, anh xin lỗi, là anh quá hấp tấp, anh không nên gò ép em.” Nặc Kỳ Anh không hiểu tại sao mỗi lần nhìn thấy cô, anh lại phải tự làm những việc âu yếm mà chỉ những người yêu nhau mới có thể làm được. Phó Quân Tiêu nhìn người phụ nữ trước mặt mình trông giống như một con chim nhỏ đang sợ hãi.
Mong muốn được bảo vệ đó lại một lần nữa quanh quấn trong lòng anh, khiến anh không nhịn được mà ôm chặt cô vào lòng. “Xin lôi, anh thật sự rất nhớ em, nên mới không làm chủ được mà hôn em, muốn em.”
Phó Quân Tiêu ôm chặt lấy Nặc Kỳ Anh, sợ rãng bản thân sẽ đánh mất cô.
Thế nhưng Nặc Kỳ Anh lại thẹn quá hóa giận đẩy Phó Quân Tiêu ra, cô măng: “Anh đúng là đồ đê tiện, không biết nam nữ thụ thụ bất thân à?” Phó Quân Tiêu nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng như quả táo chín đỏ của Nặc Kỳ Anh, mỉm cười nói: “Vâng, vâng, bà xã của anh nói đúng lắm, là anh quá hấp tấp. Sau này gặp lại bà xã, anh nhất định sẽ khống chế bản thân.” “Xin đừng nói với tôi...”
Nói mấy lời kỳ quặc này nữa được không? “Rung rung” Nặc Kỳ Anh còn chưa kịp nói xong, điện thoại trong túi của Phó Quân Tiêu đột nhiên rung lên.
Anh lấy điện thoại ra, nhấn nút trả lời. Một lát sau, Nặc Kỳ Anh chỉ nhìn thấy người đàn ông trước mặt cô đang cau mày, như thể đã nghe thấy điều gì đó chẳng lành.
Phó Quân Tiêu vừa đưa điện thoại lên tai tiếp tục trả lời cuộc gọi, vừa kéo tay Nặc Kỳ Anh lên, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, trong tay cô đột nhiên xuất hiện một con dao bỏ túi sắc nhọn, Nặc Kỳ Anh sửng sốt.
“Anh muốn...” Làm gì? Hai mắt Nặc Kỳ Anh mở to, tim đập nhanh, trong lúc hoảng loạn, đao ảnh đột nhiên lóe lên, “bạch” một tiếng, dây buộc tóc liên đứt ra, khiến cô không biết phải làm sao. Mái tóc dài đen óng như mực buộc đuôi ngựa của cô bỗng chốc xõa tung bay tán loạn, Phó Quân Tiêu nhìn bộ dáng xinh đẹp ngoan ngoãn của cô, không khỏi nhếch môi cười.
Khi Nặc Kỳ Anh nhìn kỹ lại, cô nhìn thấy một nhúm tóc đen nhỏ xíu trên lòng bàn tay của người đàn ông trước mặt.
“Sau này có em cùng tôi đi làm nhiệm vụ, tôi sẽ tự nhắn nhủ bản thân mình, nhất định phải sống sót để quay về gặp em!” Phó Quân Tiêu tiến lên một bước, nhắm mắt lại, in môi mình lên trán Nặc Kỳ Anh, vừa dứt ra, anh lập tức xoay người, vội vã rời khỏi đây.