Lâm Tình vẫn yêu cầu tài xế đưa Nhiên Mộc Miên đến gần trường Đại học Cung Huy theo ý định của Lạc Vũ.
Sau khi Nhiên Mộc Miên xuống xe, chuẩn bị rời đi, Lạc Vũ đột nhiên gọi cô lại: “Mộc Miên”
Ngay lúc không kịp chuẩn bị trước, Nhiên Mộc Miên chỉ cảm thấy cánh tay bị bắt lấy, một lực kéo cả người cô xoay ngược lại.
Lạc Vũ ôm Nhiên Mộc Miên trong lòng mình, nhẹ nhàng trầm giọng nói: “Để anh ôm em, không biết lần sau gặp lại, lại phải đợi đến khi nào?
Hai người ôm nhau ở cửa xe, nói chính xác hơn là chỉ có Lạc Vũ đang ôm Nhiên Mộc Miên.
Nhiên Mộc Miên có chút dao động, hai tay buông thõng bên chân, nhấc lên không được mà không nhấc cũng không xong.
Ở trong xe, Lâm Tình rất hài lòng vì hành động của Lạc Vũ, điều này ít nhiều có thể chiếm được trái tim của cô bé này!
Lạc Vũ ôm một lúc rồi mới buông Nhiên Mộc Miên ra, anh ta đưa tay lên, nhẹ nhàng cọ cọ vào sống mũi của cô.
“Dù gặp phải chuyện gì, vui hay không vui, em đều có thể nói cho anh biết” Lạc Vũ mỉm cười nói.
Nhiên Mộc Miên sửng sốt một lúc, sau khi hoàn hồn lại thì gật đầu lia lịa.
“Tạm biệt, Mộc Miên” Lạc Vũ nở một nụ cười.
Nhiên Mộc Miên cũng vẫy vẫy tay.
Cách đó không xa, Minh Tư Thành, người nhìn thấy cảnh hai người tình cảm với nhau, nắm chặt tay thành quyền.
Lần đầu tiên trong đời, anh bị “chơi xỏ” bởi một cô gái đã có bạn trai.
Có thể là vì tức giận, có thể là có chút hận, hoặc cũng có thể là có chút không cam tâm. Khi đủ loại cảm xúc phức tạp quần lấy tâm trí, Minh Tư Thành rút điện thoại di động ra, cho số điện thoại của Nhiên Mộc Miên vào danh sách đen.
Sau khi trở về, Nhiên Mộc Miên đã gửi tin nhắn cho Lạc Vũ, báo đã về nhà an toàn, rồi gọi điện cho Trường Thục Liên.
Kết quả cũng không thể gọi được.
Sự thực là không hiểu Nhiên Mộc Miên mô tê gì, Minh Tư Thành. gọi vào số điện thoại của
Tuy nhiên...
Nhiên Mộc Miên cảm thấy khó hiểu, nguyên nhân gọi không được rất đơn giản, tám chín phần mười là cả ba người bọn họ đều chặn số điện thoại di động của cô.
Khi Cổ Thiên Ngân nhìn thấy Nhiên Mộc Miên nằm trên bàn một mình, ngơ ngác nhìn vào màn hình điện thoại, cô ta bèn lấy một chiếc ghế, bước đến và ngồi bên cạnh Nhiên Mộc Miên, nói với vẻ quan tâm: “Mộc Miên, sao cậu không vui vậy?”.
“Hai người bạn học cấp ba của tớ, còn có Minh Tư Thành, ba người họ cùng lúc chặn số điện thoại của tớ, nghĩa là sao vậy?” Nhiên Mộc Miên buồn thiu hỏi.
Cổ Thiên Ngân suy nghĩ một chút, trả lời: “Chẳng lẽ ba người bọn họ đã xảy ra mâu thuẫn, sau đó thì trách cứ cậu? Hoặc không thì cậu đi tìm ba người bọn họ, hỏi rõ ràng từng người một, nói cho rõ mọi chuyện?”
Nhiên Mộc Miên cắn môi, cười nói: “Bỏ đi! Chặn thì cũng đã chặn rồi! Dù sao bọn họ đối với tớ mà nói có cũng được không có cũng chẳng sao!”
Dù sao, gần đây đường tình bạn của cô thực sự rất tệ.
Đầu tiên là người “sự phụ” trên mạng, bây giờ lại đến lượt thế giới thực.
Tuy nhiên, kể từ khi Minh Tư Thành cho số điện thoại của cô vào danh sách đen, dường như chính anh cũng biến mất khỏi cuộc sống của cô y như vậy.
Bình thường ở căn tin, vẫn có thể gặp Minh Tư Thành và ba người bạn cùng phòng của anh, nhưng bây giờ người có thể gặp chỉ là ba người bạn cùng phòng của anh.
Hơn nữa, khi ba người bạn cùng phòng kia đang xếp hàng vô tình gặp họ, ba người kia đã làm ngơ, như thể chưa từng quen biết nhau.
Về sự bất thường của ba người này, Cố Thiên Ngân, Triệu Thanh Tâm và Lộ Minh Ái cũng chỉ giữ im lặng.
Phần lớn có thể đoán rằng nó có liên quan đến Nhiên Mộc Miên.
Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, vào giai đoạn lên lớp học bình thường.
Có tổng cộng 30 người trong lớp, 2/3 trong số đó là nam sinh, nhưng những nam sinh này không bao giờ dám đến gần Nhiên Mộc Miên, ngay cả khi Nhiên Mộc Miên chủ động bắt chuyện với họ, nhưng bọn họ lại nhìn cô như thể thấy bệnh dịch, cách cô càng xa càng tốt.
Nhiên Mộc Miên cũng không thành vấn đề, dù sao cô cũng sẽ không chết nếu không nói chuyện với họ.
Huống hồ, trong số những người bạn khác giới của cô, còn có Lạc Vũ.
Hình như...
Cô chỉ có một người bạn khác giới là Lạc Vũ.
Sau những tháng ngày kết tủa và lên men, cuối cùng ba người bạn cùng phòng của Minh Tư Thành đã hiểu ra, Minh Tư Thành đơn phương Nhiên Mộc Miên, nhưng Nhiên Mộc Miên nhà người ta vốn không có hồi đáp.
“Gần đây, tại sao các anh lại làm ngơ bọn tôi vậy?” Cố Thiên Ngân nhanh hơn một bước cướp được đồ uống mà Triệu Hùng Cường muốn lấy..
Triệu Hùng Cường nhìn Cổ Thiên Ngân, chỉ biết cười nói: “Cô muốn ăn cái gì, tôi mời”
“Vậy thì tôi không khách khí nữa! Anh ăn đồ ăn vặt nào, mỗi loại anh lấy hai phần là được” Cố Thiên Ngân nói, niềm vui hiện trên khóe mắt.
Triệu Hùng Cường làm y như vậy, mỗi món ăn vặt yêu thích của mình đều lấy hai phần, bỏ vào giỏ hàng.
“Có phải vì chuyện của Minh Tư Thành và Mộc Miên nhà chúng tôi không?” Cổ Thiên Ngân đi đến bên cạnh Triệu Hùng Cường, như có như không hỏi.
Vừa nhắc đến cái tên Nhiên Mộc Miên, Triệu Hùng Cường không biết tại sao lại tức giận.
“Nhiên Mộc Miên có bạn trai rồi còn đi câu dẫn Tư Thành” Triệu Hùng Cường phẫn nộ nói.
- -------------------