Sau khi họ ngồi tại một quán cà phê ở tầng một của trung tâm thương mại gần quảng trường bên ngoài, Đồng Kỳ Anh cuốn lấy Phó Quân Tiêu, giống như đang làm nung hỏi: “Anh cả, trông em có giống công chúa không?”
“Giống, công chúa chỉ thuộc về anh” Phó Quân Tiêu cụng trán với Đồng Kỳ Anh, khóe miệng hơi cong lên trả lời.
Lời nói này của Đồng Kỳ Anh khiến cho cậu Thập Lãnh Dật Phong không giữ được vẻ bình tĩnh nữa, đứng bật dậy.
Lý Nhã Uyên nhìn thấy vậy, liền vội vàng kéo cậu Thập Lãnh Dật Phong ngồi xuống.
Lúc này, cậu Thập Lãnh Dật Phong ánh mắt sáng quắc ngóng nhìn Đồng Kỳ Anh đang ngồi hướng chéo đối diện.
“Cậu Thập, trông em có giống công chúa không?” Anh Ninh cũng đã từng hỏi anh ta như vậy.
Trong ký ức, lúc cô ấy cau mặt tươi cười nhăn mày giống hệt người phụ nữ này.
Phó Quân Tiêu chau mày, nhìn về phía vị cậu Thập Lãnh Dật Phong, tình sâu ý xa nói: “Cô ấy là Kỳ Anh, cô ấy vẫn chưa chết”
Lý Nhã Uyên chợt mở to mắt kinh ngạc.
Vậy là Đồng Kỳ Anh vẫn chưa chết?
Cậu Thập Lãnh Dật Phong trực tiếp bỏ qua lời giới thiệu của Phó Quân Tiêu, mà nhìn thẳng vào Đồng Kỳ Anh hỏi: “Cô thích màu gì?”
“Anh đang hỏi tôi à?” Đồng Kỳ Anh nhìn Lãnh Dật Phong một cái, có chút không rõ hỏi. “Phải!” Lãnh Dật Phong gật đầu. Đồng Kỳ Anh không nhiều lời nữa, trực tiếp trả lời: “Màu hồng”
“Tại sao?”
“Bởi vì loài hoa tôi thích là hoa anh đào” Đồng Kỳ Anh cười nhẹ.
Phút chốc, Phó Quân Tiêu cũng rất kinh ngạc nhìn Đồng Kỳ Anh.
Loài hoa mà Kỳ Anh thích là hoa của cây hợp hoàn mới đúng, sao có thể là hoa anh đào?
“Đi tắm biển, cô muốn làm gì nhất?” Đáy mắt Cậu Thập Lãnh Dật Phong hiện lên một tia sáng khó giải thích được.
Đồng Kỳ Anh cười rộ lên, lưu loát trả lời: “Đi kiểm nhặt vỏ sò màu tím”
“Cô thích làm gì nhất?”
“Đi du lịch khắp thế giới!”
“Cô.”
“Đủ rồi!” Phó Quân Tiêu nhíu mày quát.
Đồng Kỳ Anh bị dọa sợ, giật mình kinh ngạc nhìn Phó Quân Tiêu.
Lãnh Dật Phong không nói lời nào, lại đứng dậy vòng tới bên cạnh Đồng Kỳ Anh. Khi anh ta vừa muốn vươn tay nắm lấy cổ tay Đồng Kỳ Anh, Phó Quân Tiêu đã nhanh tay lẹ mắt chặn bàn tay đang vươn tới của anh ta, ôm Đồng Kỳ Anh ôm vào trong lòng.
“Lãnh Dật Phong, cô ấy không phải Anh Ninh!”
Theo lý mà nói, anh nên xưng hô với Lãnh Dật Phong là chú họ.
Lãnh Dật Phong nheo đôi mắt đen, không đồng tình nhìn anh nói: “Vậy thì cô ấy cũng không phải Đồng Kỳ Anh!”
Lý Nhã Uyên cũng đứng dậy, đi đến chỗ Phó Quân Tiêu thay Lãnh Dật Phong nói tốt vài câu: “Anh cả Phó, hãy cho bọn họ một khoảng thời gian riêng, được không? Anh Ninh là chấp niệm trong lòng của cậu Thập
“Tôi đã nói rồi, Kỳ Anh không phải là Anh Ninh” Đôi mày kiểm của Phó Quân Tiêu khẽ cau lại.
Lý Nhã Uyên nhìn Đồng Kỳ Anh, rồi lại nhìn Phó Quân Tiêu, khẩn cầu nói: “Tôi cầu xin anh”.
Đồng Kỳ Anh ngẩn người, nhưng từ cuộc nói chuyện của họ, có lẽ cô đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì vậy cô nắm lấy tay Phó Quân Tiêu dỗ dành nói: “Anh cả, anh có muốn ra ngoài hóng gió không? Anh yên tâm, anh ta sẽ không làm gì em đâu” 7
Phó Quân Tiêu cau chặt mày, do dự một lúc rồi mới đứng dậy bỏ đi không nói một lời.
Lý Nhã Uyên liếc nhìn cậu Thập Lãnh Dật Phong một cái, sau đó xoay người rời đi.
Chỉ còn Đồng Kỳ Anh và Lãnh Dật Phong còn ngồi lại, Lãnh Dật Phong kéo Đồng Kỳ Anh đang ngồi trên ghế lên, trực tiếp ôm lấy cô, lại ôm chặt thêm lần nữa.
Cơ thể cô rất mềm mại, nhưng không có mùi hương khiến anh ta mê đắm.
Lãnh Dật Phong từ từ buông Đồng Kỳ Anh ra, có chút mộng tưởng hão huyền nhìn vào mắt Đồng Kỳ Anh.
Từng lời nói cử chỉ của cô, bao gồm cả ngoại hình hiện tại, gần như giống hệt Anh Ninh.
Đã nhiều năm như vậy, cái chết của Anh Ninh vẫn luôn là một nút thắt trong lòng anh ta.
Thậm chí anh ta còn tưởng tượng rằng Anh Ninh có thể sẽ quay trở lại bên cạnh mình.
Đồng Kỳ Anh không tìm được đề tài nói chuyện, vẻ mặt bất lực hỏi: “Anh có phải nhận nhầm người rồi không?”
“Tại sao cô lại có sở thích và tính cách giống như Anh Ninh?” Lãnh Dật Phong hỏi ngược lại Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh hơi nghiêng đầu nhìn Lãnh Dật Phong một cách kỳ lạ, không biết nên trả lời câu hỏi của anh ta như thế nào.
Cô không biết Anh Ninh là ai, vậy làm sao cô có thể biết rằng mình giống cô ấy?
“Cũng đúng, cô là em gái của Anh Ninh, sở thích và tính cách giống Anh Ninh cũng không có gì đáng ngạc nhiên” Lãnh Dật Phong cười khổ.
Đồng Kỳ Anh ngồi ngay ngắn lại, liền hỏi: “Cô ấy là chị gái tôi sao?”
Hóa ra cô cũng có người thân!
“Phải” Lãnh Dật Phong gật đầu.
Đồng Kỳ Anh đột nhiên thắc mắc: “Chuyện tôi còn có một người chị gái, sao anh cả chưa từng đề cập với tôi?”
“Cô bị mất trí nhớ à?”
“Tôi không nghĩ là mình bị mất trí nhớ, chẳng qua cũng chỉ là các anh nghĩ như vậy” Đồng Kỳ Anh bất lực cười.
Lãnh Dật Phong chợt nhớ ra điều gì đó, vẫy tay gọi người phục vụ, muốn người phục vụ lấy một tờ giấy trắng và hai cây bút, anh ta đưa cho Đồng Kỳ Anh, sau đó nói: “Cô thử xem mình có thể vẽ hình tròn bằng tay phải và vẽ hình vuông bằng tay trái không?
“Là trò chơi à? Nghe có vẻ thú vị” Đồng Kỳ Anh nhếch miệng khẽ cười, hai tay gần như cầm lấy hai cây bút cùng một lúc, nhẹ nhàng vẽ lên tờ giấy trắng.
“A Thập, anh có tin hay không, em có thể vẽ hình tròn bằng tay phải và hình vuông bằng tay trái!” Sâu trong trí nhớ của anh, nụ cười của Anh Ninh thật hồn nhiên, hệt như cô gái giờ phút này đang ngồi trước mặt anh.
- -------------------